Nghe lão đội trưởng  như ,   chỉ  thể nhịn xuống, nhưng  nhiều  cũng   thể chỉ dựa  mỗi lương thực cứu tế, đặc biệt là giai đoạn , còn cả một mùa đông nữa  sống sót qua, mỗi  sẽ  chia bao nhiêu cân lương thực? Cho dù uống gió Tây Bắc cũng  no bụng! Các thế hệ   quan hệ  với cha Hàn âm thầm tới cửa. 
"Văn Hồng là  đầu tiên trong thôn chúng   , chúng  cũng     bản lĩnh,   giúp đỡ  em trong nhà kiếm  nhiều lương thực như  trở về." 
"Vốn dĩ chúng    đến đây tìm ông, chỉ là ông  lương thực cứu tế thì cũng , một  ba cân lương thực, cho dù một  mỗi ngày ăn một chút thì  thể ăn  bao lâu,  thể đủ, đúng ?" 
"Lão đội trưởng   nhóm thứ hai, nhưng cũng   bao nhiêu, cùng lắm chỉ giống như  , chúng  vẫn  tự  nghĩ cách kiếm  lương thực mới ." 
"Nghĩ tới nghĩ lui, cũng cũng chỉ  thể  đây tìm ông." 
Người lớn tuổi đến đây tìm cha Hàn  như , cha Hàn cũng  nếu  đến bước cuối thì bọn họ cũng  đến đây một chuyến, nhưng nếu như  đến, cha Hàn    ngơ cũng  thể . Ông suy nghĩ một lúc liền : "Hiện tại lương thực thật sự  khó kiếm, tuy rằng Văn Hồng lái xe đường dài, nhưng dù  nó cũng là   công, tìm một ít cho  em nhà  thì  , nhưng nếu tìm cho  khác, một khi  cẩn thận thì sẽ  mang tiếng buôn bán lương thực đầu cơ trục lợi." 
"Chuyện  chúng  đảm bảo với ông, nếu ai dám  linh tinh như , chúng  sẽ là  đầu tiên  đồng ý,  chỉ sẽ đuổi   khỏi thôn, mà chúng  cũng sẽ    chứng cho Văn Hồng!" Bọn họ nghiêm túc . 
"Vậy để ngày mai  kêu hai  em Thủ Hà Thủ Quốc  thành hỏi  một chút." Cha Hàn . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-191.html.]
Ngày hôm  Hàn Thủ Hà và Hàn Thủ Quốc  thành, đến cửa hàng bách hóa tìm thím bảy Cố Lệ, cũng truyền lời ông nội dặn dò. "Ông nội ,  thì giúp một chút,   thì thôi,  cần khó xử." 
Cố Lệ  : "Không tính khó xử, hiện tại lương thực trong thành   ít, cũng  khan hiếm đến mức như ,  thu mua cũng  thể thu mua ." Cô  sống ở quê nhà  một  việc là tránh  , đặc biệt là nhà họ Hàn vẫn  tiếng  trong đại đội Ngũ Tinh, cùng căn cùng tộc, nhà họ Hàn  ăn, chẳng lẽ bắt  khác chỉ   ? Những trưởng lão  uy tín và thâm niên cùng  đến tìm cha Hàn thì  chứng tỏ chuyện   nghiêm trọng, bọn họ thật sự cần giúp đỡ, nếu  bọn họ   mở miệng  chuyện . Họ sẽ  dễ dàng mở miệng xin giúp đỡ, trừ khi thực sự  còn cách nào khác. Cho nên nếu như  mở miệng, Cố Lệ  thể  liền sẽ giúp đỡ, như , uy nghiêm cùng uy tín của cha Hàn ở dòng họ Hàn sẽ  tăng lên.
"Cũng  thể kiếm  nhiều, hai  em về hỏi nhóm tộc thúc, thím  thể kiếm  cho mỗi nhà  500 cân, đây  là cực hạn." Cố Lệ  với hai  em. Hàn Thủ Hà cùng Hàn Thủ Quốc liền trở về , tuy rằng giá cả  hề rẻ, nhưng so với giá cả bên ngoài thì giá   rẻ hơn  nhiều.
500 cân cũng  tính là nhiều, nhưng dù  cũng  ít, nhóm tộc thúc đều gật đầu, cũng   chần chờ đưa tiền cho cha Hàn. Cha Hàn bảo cháu trai đưa tiền đến cho Cố Lệ, Cố Lệ thu tiền chuẩn  mấy ngày, vẫn là căn nhà cũ, gọi  đến vận chuyển về thôn. 
Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, chẳng mấy chốc  đến Tết Trung Thu. Hàn Văn Hồng  thể trở về,  cùng Từ Trường Thắng đều  bận, cho nên Cố Lệ liền mang theo Đại Bảo và Nhị Bảo đến thăm  Hàn. 
"Bánh trung thu ăn ngon ?" Cố Lệ rót  cho  Hàn,  đó   với hai  em. 
Đại Bảo     gật đầu: "Ăn ngon ạ,  ơi, ngày mai con  thể mang một miếng đến lớp mẫu giáo  ạ?" 
"Có thể." Cố Lệ  vui khi đáp ứng những yêu cầu nhỏ . Nhị Bảo cũng ăn  vui vẻ, mỗi tay của  bé đều chộp lấy một cái,  tham ăn.