Sau khi an ủi xong, lúc   Cố mới hòa hoãn sắc mặt ăn cơm . Chờ bọn họ ăn xong,  Hàn liền mang theo Nhị Bảo trở về, đến tối Cố Lệ mới mang theo một ông lão xách theo cái rương khoan thai tới muộn, cha Cố cùng  Cố vội đón tiếp chào hỏi, nhưng mà   thậm chí  thèm phản ứng với hai  bọn họ, đến đây  kiểm tra cho Cố Quốc Đống,  khi   trình tự mới gật đầu với Cố Lệ. 
Cố Lệ lập tức  với cha  Cố: "Cha , hai    ngoài  , con ở  giúp lão !" 
Cha  Cố   vội : "Thật  phiền lão , chờ  khi con trai chúng   chữa khỏi, lão   gì cứ việc , chúng  sẽ tận lực  !" 
'Lão '  kiên nhẫn xua tay, hai   dám nhiều lời nữa liền   ngoài. Bọn họ  , Cố Lệ liền rót cho Cố Quốc Đống một cốc nước: "Quốc Đống, em uống nước , uống xong thì ngủ một giấc, chờ  khi em tỉnh  chân em   chữa xong."
Cố Quốc Đống vội : "Chị, chị nhớ ở đây  em!" 
Cố Lệ gật đầu: "Yên tâm, chị ở đây ." Lúc  Cố Quốc Đống mới uống nước,  khi  kiểm tra vài phút   ngủ say, véo như thế nào cũng  tỉnh, Cố Lệ  thể  cảm khái nước gây mê ở đào bảo thật là  hiệu quả rõ rệt. Nếu như   ngủ ,  thì bắt đầu thôi. Cố Lệ liền  sang 'lão ' đang bắt đầu nối xương cho Cố Quốc Đống, trong lúc đó dùng đến  nhiều thứ trong đào bảo, tiêu  nhiều tiền, nhưng mà hai cái đùi  là cô kêu  đánh gãy, mặc dù tiêu hết bao nhiêu cũng  chịu.
Năng lực của 'lão ' thật là kinh ,  đến nửa giờ   xong, nhưng Cố Lệ mãi đến ba giờ  mới mở cửa phòng. Cha  Cố đang vô cùng lo lắng chờ đợi ở ngoài, khi thấy cửa mở , họ vội vàng chạy tới hỏi. 
"Quốc Đống  , hai   xem em  , chẳng qua mất quá nhiều m.á.u nên ngủ  thôi, cha  đừng  ồn em ." Cố Lệ liền . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-189.html.]
Cha  Cố   liên tục gật đầu, cũng cúi đầu khom lưng  lời cảm ơn với 'lão '. Cố Lệ đưa ánh mắt  hiệu với bọn họ  dùng xe đạp tiễn 'lão ' ,  xong  việc mới xoay  trở về phòng. Lúc  hai vợ chồng già   mệt mỏi, dù  cũng lăn lộn trong  thời gian dài như .
"Lệ Lệ, thật sự nối xong  , sẽ  để  di chứng ?" Mẹ Cố nắm tay cô hỏi. 
Cố Lệ lắc đầu: "Hẳn là sẽ , nhưng đây  là kết quả  nhất, còn  chỉ  thể chờ đến khi khôi phục."
Cha Cố hỏi: "Xài hết bao nhiêu tiền?" 
"Ông   cần tiền, chỉ   300 cân lương thực cùng 50 đồng tiền." Cố Lệ thở dài . 
Cha  Cố   cũng hít hà một , cha Cố  xong liền câm miệng  , nhưng  Cố hiện tại chỉ  trông cậy  đứa con gái  về   chỗ dựa cho bà, về già sẽ hiếu thuận với bà, vì  bà cắn chặt răng : "Trong nhà còn  hơn hai trăm cân lương thực,  sẽ đưa cho con 150 cân, còn  tiền  cũng sẽ bù cho con!" 
Cha Cố há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng cũng    gì thêm. Cố Lệ cũng khá ngạc nhiên, cô  ngờ rằng những khúc mắc   khiến  của cô  đổi, xem  bà vẫn  ỷ   cô. 
"Con cũng  nghĩ tới  nhiều lương thực như , cho nên lúc  chỉ  thể lấy ở chỗ  , ở nhà con cũng   ít bất tiện." Cố Lệ thở dài . Nếu  cô   cho, cô cũng thuận theo, cũng đừng nuôi dưỡng tính tình  cô thành bộ dáng đương nhiên như lúc , đến nỗi   nhà  đẻ   lương thực, cô nhất định sẽ đưa qua, đó là một loại tình cảm khác. Đôi khi những lời  dối  là  thể thiếu. 
Ngày hôm   , Cố Lệ mới  chuyện  với Cố Quân, Cố Quân cũng trở về  với chị cả Cố Quyên, hai chị em gái cũng mang theo hai mươi cân lương đến thăm em trai. Tuy rằng hai cô con gái    tiền đồ, cũng   về nhà  đẻ, nhưng rốt cuộc vẫn là  tâm.