"Vậy con  , để  dọn cho,  một chút cơm mang sang cho ông bà thông gia và  em của con nữa." Bà Hàn gật đầu . 
Cố Lệ   gì, bà Hàn liền hấp cơm gạo kê, còn cắt dưa chua đặt lên  cơm gạo kê, bỏ thêm ba quả trứng lên nữa,  thấy cũng  nhiều, bà Hàn đóng hộp cơm ,  đó mang theo Nhị Bảo đến bệnh viện bên . Thời điểm mang đến  Cố cũng  lúc chuẩn  về nhà mang cơm lên đây. 
"Bà thông gia." Bà Hàn gọi một tiếng: "Bà đang    ?" Mẹ Cố bất ngờ khi thấy bà: "Chị,  chị  đến đây?"
"  Lệ Lệ về  em trai    đánh đến nhập viện, nên mang theo Nhị Bảo đến đây xem thằng bé thế nào, đây là bữa ăn   , lúc  cũng  còn sớm,  lúc  thể ăn chút." Bà Hàn . 
Trong lòng  Cố cảm động, kéo tay bà Hàn : "Chị , cảm ơn chị nhiều, đúng là giúp  khi gặp nạn, nhà ông Cố của  xem như cũng  tích đức, nếu    thể  thông gia với chị." 
Bà Hàn nhanh chóng khen , hai  giả vờ giả vịt khen lẫn , nhưng đều  hài lòng về .
" chuẩn  về nấu cơm,  mà chị  đưa đến cho , lương thực bây giờ quý giá như , chị giữ  cho Đại Bảo và Nhị Bảo ăn là  ." Mẹ Cố . 
Bà Hàn : "Trong nhà vẫn còn,  thôi, chúng   xem thằng bé thế nào." Vừa     thấy hình dạng như thế  của Cố Quốc Đống, bà Hàn cũng hoảng sợ: "Này... Thằng bé  chịu khổ ." 
Nhị Bảo   thấy  của  như , ôm chặt lấy bà nội của , xem   đau! 
"Ông bà thông gia, hai  ăn cơm  ." Bà Hàn cũng   nên ai ủi gì, chỉ  thể lấy hộp cơm . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-188.html.]
Mẹ Cố để cha Cố ăn , ăn xong sẽ đút cho con trai,  đó bà   kéo bà Hàn  xuống, bắt đầu cùng bà Hàn than thở. Nói vì    như , còn  bà   sớm khuyên nên trở về, nhưng cả hai  , cho nên suýt chút nữa    khác lấy luôn cái mạng.
"Nếu   đúng lúc Lệ Lệ  ngang qua bảo dừng tay, thì   còn lấy con d.a.o nhỏ , nếu  đ.â.m mấy nhát,  gì còn mạng nữa!" Mẹ Cố gạt nước mắt .
Bà Hàn : "Chuyện  thật sự  nguy hiểm!" 
"Còn   ,  chuyện thiếu đạo đức như , nếu    suýt nữa   đánh đến mất mạng?" Mẹ Cố mắng. 
Bà Hàn: "..." Tuy là như , nhưng nếu  thế thì con trai sẽ  hơn . 
Cha Cố bên  buồn rầu cúi đầu ăn cơm cũng  dám  gì, Cố Quốc Đống cũng  hối hận, vì   suýt chút nữa  chết. 
"Mẹ, con đói bụng." Cố Quốc Đống cố gắng  nũng.   Cố lúc   nhận  điều gì đó, và  thẳng thừng: "Thế nào, khi còn nhỏ   đút cho con, giờ già  mọc râu cũng   đút cho ăn? Vậy    đút cho con đến bảy mươi tuổi luôn ? Có chuyện gì tìm ,   chuyện thì đá  qua một bên,    chuyện gì thì tìm cha của con , đó là cha của con, là  giật dây cho con   chuyện thiếu đạo đức, là  cha suýt chút nữa  khiến con trai  đâm, sớm  chầu diêm vương!" 
Bà Hàn an ủi : "Bà bớt giận, Lệ Lệ cũng   tìm ,   năng lực của Lệ Lệ thế nào, nếu con bé  đồng ý thì chắc chắn   vấn đề gì,  thể chữa  cho thằng bé!" 
"Sau khi trị xong , xem từ nay về  nó  dám   chuyện hại  nữa ,    cứu một   gì   thứ hai." Mẹ Cố hờn giận tận trời. 
Bà Hàn lấy cơm cho bà  ăn: "Dù như thế nào bà cũng  ăn cơm , ăn xong mới  sức để chăm sóc cho thằng bé, nó cũng còn nhỏ, dù  bà cũng  cho nó cơ hội để sửa sai."