Lòng Cố Lệ   bỏ qua, vả  cô cũng   cô sẽ  bỏ rơi đứa con trai , nhưng  mặt vẫn  tâng bốc, dù   cô hiếm khi mạnh mẽ như . Cha Cố cũng  dám nhiều lời, mà Cố Quốc Đống cũng  : "Mẹ,   con   nữa" 
Cố Lệ   : "Quốc Đống, lời  là do chính em , em nhớ rõ lời  , chị sẽ giúp em  hỏi một chút, nếu thuận lợi thì đêm nay  thể lặng lẽ mời ông  đến xem chân cho em, dù  chân  cũng   chậm trễ,  thể bỏ qua thời gian  để cứu chữa. Được , chuyện   nên để lâu, con sẽ  tìm ông ." 
"Mau lấy tiền đưa cho Lệ Lệ !" Cha Cố . 
"Lệ Lệ, con mang theo tiền qua đó , chỉ cần  thể chữa trị  cho chân của Quốc Đống, bao nhiêu tiền cũng  !" Mẹ Cố cũng bất chấp,   hai lời  đưa tiền .
"Không cần , đến lúc đó con sẽ tính với ông , con sẽ  tiền cho em trai,  tiền   giữ  để tẩm bổ cho cơ thể em  , em   chảy m.á.u nhiều như , lúc con đến thấy nó như  khiến con đau lòng  xé cả tim con." Cố Lệ  xong câu đó  bước , để  một nhà ba  đầy cảm động. 
Cha Cố tức giận : "Lệ lệ đây là sinh sai giới tính , nếu con bé là con trai thì  đến tuổi  cũng  cần cố gắng  việc!" 
Mẹ Cố gạt nước mắt: "Lệ Lệ là đứa  hiếu nhất, ông xem thường  vì từ  đến nay   kiếm  tiền, nên  bao giờ để ý đến ý kiến của , hai đứa con gái  thì   tương lai gì, cũng    hưởng  phước của tụi nó , Quốc Đống thì  cần , hai túi đường  còn  nếm thử xem vị của nó là như thế nào, tốn công    còn mắng con bé, hiện tại nghĩ  thật sự   nên như ." 
Cố Quốc Đống thì hổ thẹn còn  hổ vô cùng: "Mẹ,   con sẽ hiếu thảo với !" 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-187.html.]
"Thôi , xem như   thấy rõ, trong mấy đứa con, chỉ  Lệ Lệ là thật lòng hiếu thảo, còn   đều  thể nhờ cậy , nhất là con, ngoài miệng thì dỗ dành con, nuôi con lớn như , cũng  nỡ chia cho  một miếng thức ăn? Lần  chữa trị cho con,  cũng  trông cậy  con sẽ chăm sóc  về già, dù so Lệ Lệ cũng  , sẽ chăm sóc khi  về già!" Mẹ Cố xua tay . 
Cố Quốc Đống vội : "Mẹ, con sẽ chăm sóc  khi  về gia,   con sẽ sửa đổi, con sẽ sửa đổi!"
Còn Cố Lệ, cô  ném cha   ở  mà về nhà, hôm nay là ngày nghỉ của cô, mới hơn ba giờ chiều cũng  đến thời gian đón Đại Bảo, chỉ  điều cô  đói bụng, từ trưa giờ cô vẫn  ăn miếng cơm nào. Làm cho  một bát mỳ trứng  vội vàng ăn, bà Hàn  cô đói như , vội hỏi: Lệ Lệ, hồi trưa con  ăn sơm ?"
"Dạ con  kịp ăn,    , em trai con    đánh gãy hai chân, con đưa em   bệnh viện, vẫn lăn qua lăn  đến tận bây giờ." Cố Lệ . 
Bà Hàn hoảng sợ: "Hả? Bị   đánh gảy chân, mà   ? Ai  ?" 
"Là ai thì vẫn  ,  đó  nhanh chóng chạy trốn khi con kịp nhận , hiện tại em    viện, cha  của con ở bên  đều đến, cho nên con mới   thời gian về ăn cơm, con còn đang chuẩn   tìm  chữa trị chân cho em  nữa." 
"Bác sĩ ở bệnh viện  chữa trị  ?"
"Dạ   thể chữa trị chân   đưa về quê, hiện tại   ở trong bệnh viện." Cố Lệ : "Lúc  con  quen một ,    thể chữa trị chân,   nữa,  ở nhà nhớ chú ý  chuyện, con  việc   ạ."