Cũng  trách Từ Trường Thắng lo lắng như , bởi vì ngay  khi Hàn Văn Hồng và Từ Trường Thắng rời   một ngày, Dương Mỹ Ngọc thật sự  tới cửa mượn lương thực. Chân  Từ Trường Thắng  mới rời ,  lưng những lương thực đó    vợ của   dọn hết về nhà họ Dương, thật sự  để  một hạt gạo nào cho con gái và cháu ngoại gái. 
Cố Lệ liếc mắt  Dương Mỹ Ngọc một cái, trong lòng nhịn   mà cảm thấy  đáng giá  cho Từ Trường Thắng,  khi    còn nhớ đến vợ con, kết quả là vợ   bảo vệ ngôi nhà nhỏ của bọn họ như  đấy. Cô   thể đại khái   cuộc sống của Từ Trường Thắng, nếu cứ tiếp tục chung sống với Dương Mỹ Ngọc, cuộc đời của   đừng mơ nghĩ đến  cơ hội phát triển,   sẽ  Dương Mỹ Ngọc kéo đến chết.
"Hiện tại bên ngoài lương thực  giá thế nào,  sẽ tính cho cô với giá đó, một ngày  đây lấy một , nếu    ở nhà thì  chồng của  sẽ lấy cho cô." Cố Lệ lạnh nhạt . 
Dương Mỹ Ngọc cứng đờ mặt: "Được, giá cả cứ tính theo bên ngoài, nhưng   thể lấy nhiều một chút trở về ? Là bảy ngày... Không, mười ngày  đây lấy một ?" Cô  thật sự    đây nhiều . 
"Tính theo giá bên ngoài, nhưng một   chỉ lấy cho cô đủ  lương thực cần trong một ngày." Cố Lệ bình đạm  một câu. Dương Mỹ Ngọc cũng  ngốc,     là  kiên nhẫn với cô , nhưng cô  còn  thể   bây giờ, chỉ  thể chịu đựng khuất nhục cầm  lương thực định mức hôm nay trở về. 
Về nhà  thấy  cô , Dương Mỹ Ngọc tức thì rơi nước mắt: "Mẹ, con   là con   mượn lương thực của cô ,    con vì lấy chút lương thực  mà chịu đựng sắc mặt gì của cô  ?" 
Con rể   ở nhà,  Dương cũng  khách khí với con gái, mắng: "Còn   cho con  chút sắc mặt , xem con   vẻ dáng vẻ gì kìa? Con quý giá bao nhiêu chứ,  cung phụng con mới  đúng ? Hiện tại lương thực đắt giá như ,  tiền cũng   chỗ nào để mua, con đến nhà cô  thì đương nhiên cô   vui , con  mềm một chút, cô  sẽ  thể  cho con, chẳng lẽ con thật sự  cha  con,  trai và các cháu trai của con đều c.h.ế.t đói hết thì con mới vui vẻ ? Con còn chút lương tâm nào !" 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-183.html.]
Dương Mỹ Ngọc nức nở vài cái: "Mẹ, ý của con   như ,    cô  để ý lương thực  như thế nào , con   bảy ngày qua lấy một  nhưng cô   đồng ý." 
"Hiện tại lương thực nhà ai mà  quý giá? Có thể mượn  lương thực là  !" Mẹ Dương hừ lạnh , thật là  con rể chiều đến mơ hồ ,   vẻ thành như ! 
Lúc  Dương Mỹ Ngọc mới chậm rãi thu hồi nước mắt, oán trách : "Nếu    lấy hết tất cả lương thực thì con đến mức cần   sắc mặt của cô  ? Cho dù   lấy thì ít  cũng để  cho con một chút chứ." 
Mẹ Dương lười  nhiều với cô : "Cứ tạo mối quan hệ  với nhà họ Hàn, trong thời khắc quan trọng  thể sẽ  tác dụng khác!" 
Dương Mỹ Ngọc   cảm thấy như , cô     Cố Lệ     qua  với cô , đương nhiên cô  cũng   lui tới, nhưng mà   cách nào khác mới bất đắc dĩ  như  mà thôi. Ôi,  ngờ bản   thế mà   ngày vì một đấu gạo mà khom lưng... 
Cố Lệ   nghĩ nhiều như , cô  chuyện của Dương Mỹ Ngọc với bà Hàn,  bà Hàn  nhịn  mà oán giận: "Trường Thắng là   ,   gặp   vợ như  chứ? Thời điểm  lương thực là cứu mạng,  mà cô   thể  để  một chút mà đưa hết  ngoài như , cô    tính toán !" 
Cố Lệ      nhiều về Dương Mỹ Ngọc, cô thật sự vô cảm với Dương Mỹ Ngọc. Gần đây cô  bắt đầu lên kế hoạch, cô  dạy dỗ Cố Quốc Đống, hơn nữa lúc   cho   một bài học tàn nhẫn, cô dự định đánh gãy hai cái chân của thằng em nhà !