Mẹ Cố lập tức : "Làm gì  nhiều, đều  còn dư thừa bao nhiêu,  còn định đến tìm con hỏi một chút đó, đến nỗi Quốc Đống, nó là ăn ở bên ngoài." 
Cố Lệ nhíu mày: "Bên ngoài? Nó ăn ở  bên ngoài?" 
Mẹ Cố lắc đầu: "Làm   , nhưng mà trong lòng   lo lắng, chỉ sợ nó xảy  chuyện gì." 
Nói  bà   nhịn  mà thở dài, chỉ là con trai lớn   lời bà , thật sự  bà   nhịn  mà nhọc lòng. Cố Lệ mím môi liếc mắt    một cái,   nhiều lời vô nghĩa, nhưng mà cô  quyết định, cũng  đến lúc cô nên cho em trai của cô một đòn tàn nhẫn để phát triển trí nhớ . 
Cố Lệ  bên ngoài   với Cố Quốc Đống: "Quốc Đống,  đây cho chị  xem thử  cao lên  ,  thời gian    đây xem em." 
Cố Quốc Đống bĩu môi: "Chị đừng  mấy lời dễ  đó dỗ em." 
Lúc   chị    dễ  như ,   lập tức tìm tới cửa định xin tiền chị , kết quả  chị   lôi kéo  một trận,  chỉ   cho   tiền mà ngược , còn hỏi    thể tiết kiệm chút đồ ăn cho cháu ngoại  ? Suýt chút nữa Cố Quốc Đống   sặc nước miếng mà chết, thì  kết quả là chị   chỉ phồng má giả   mập, trở về nhà  đẻ căng mặt mũi thôi,  thực tế là  nghèo. 
Cố Lệ bất mãn : "Chị quan tâm nhất chính là em,   thể là dỗ em? Em   thấy mấy món đồ chị cầm tới , mấy thứ đường đó là chuẩn  cho em, em chỉ lo để dành pha uống , đương nhiên nếu em hiếu thuận cha  chị thì cho thể cho cha  cũng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-182.html.]
Một lúc   Cố bưng thức ăn lên bàn, bởi vì cô  mang trứng gà  đây,  bàn cơm vẫn phong phú một chút, nhưng đồng thời cũng chỉ  như , món trứng gà là mặn, mặt khác đều là món chay, cứ ăn như . Ăn xong   trò chuyện một lúc,  đó cả nhà Cố Lệ mới trở về. 
Cha Cố  đồ vật con gái thứ hai mang đến,  với  Cố: "Lần   bà lải nhải như ,  còn tưởng rằng Lệ Lệ thật sự bất hiếu. Bà  xem,   mang đến nhiều đồ như  đồ ? Còn hai đứa con gái khác  cầm về nhà  hạt gạo nào ?" 
Mẹ Cố cũng   lòng với đối với đôi giày mới : "Lần  là  hiểu lầm Lệ Lệ, dù   chồng con bé còn ở , con bé cũng   cách nào, là lòng   nóng nảy."
Hàn Quốc Đống trực tiếp cầm lấy đường đỏ và đường trắng: "Cha , mấy thứ  con để dành uống nhé!" 
Nói xong  trở về phòng , cha Cố và  Cố liếc   một cái, cha Cố   gì, còn  Cố thì  nhịn  chua xót một hồi. Con trai  thể ăn  thể uống là chuyện , nhưng mà  thứ gì  cũng giấu trong phòng , ngày  nếu  cưới một cô con dâu cũng giống như  thì hai vợ chồng bọn họ sẽ c.h.ế.t đói đúng ?  mà dù  cũng là con trai, bà  vẫn coi là bảo bối.
Chỉ chớp mắt  đến ngày Hàn Văn Hồng và Từ Trường Thắng   xe, Hàn Văn Hồng ngoại trừ luyến tiếc vợ con  thì   vướng bận nào khác.  Từ Trường Thắng    nhiều việc. Do dự mãi,   vẫn  đây tìm Cố Lệ,  nhờ Cố Lệ giúp đỡ. 
"Nếu vợ  vẫn  giữ  lương thực,  tới cửa tới cửa cầu xin, chị dâu  cho cô  một chút  ? Giống như   như , một ngày cho một ." 
Cố Lệ    một cái, trong lòng cũng thở dài vì  : "Được,  ở bên ngoài và Văn Hồng yên tâm, trong nhà  cũng  cần quá lo nghĩ, Mỹ Ngọc  đến đây mượn lương thực,  sẽ cho cô  giống như  ."
Từ Trường Thắng mới nhẹ nhàng thở , cũng vội vàng  lời cảm ơn cô, còn đưa  tiền dư  cho cô chính là dự chi tiền lương thực . Cố Lệ   nhiều mà nhận lấy.