Trên thực tế, Hàn Văn Hồng  vợ   Dương Mỹ Ngọc mỗi ngày đến đây lấy lương thực khẳng định  đắc tội đối phương, về  sẽ   tới cửa, đối phương   ấn tượng kém về vợ . Còn   cũng   thái độ của vợ , căn bản   liên quan đến Dương Mỹ Ngọc, tuy rằng  như    , nhưng vợ   chút chướng mắt Dương Mỹ Ngọc.
Từ Trường Thắng thở dài,   cũng rõ ràng   vợ  đại khái sẽ  tới đây nữa, nhưng   cũng  chịu đựng  việc bản    khỏi nhà thì lương thực cũng biến mất theo.  mà hiện tại cũng chỉ  thể chờ đến khi   sắp , đến lúc đó   .
Lúc   Dương  ở nhà con gái, chủ yếu là mỗi ngày bà  đều đến đây, chẳng   con rể  trở  ? Lại còn mang về hai trăm cân lương thực. Điều  khiến hai mắt bà  sáng lên, lập tức  với con gái: "Con cùng bé ăn cơm ít, để  mười cân lương thực là  , còn   sẽ mang về nhà họ Dương nhé!" 
Dương Mỹ Ngọc chần chờ : "Mẹ, mười cân lương thực thì   đủ cho chúng con ăn chứ?" 
"Ăn xong    còn  nhà họ Hàn , con qua đó lấy là  , cô  còn  thể  cho con lương thực? Trường Thắng cùng chồng cô  là đồng nghiệp, cô  nhất định sẽ cho!" Mẹ Dương  nhịn  . 
Dương Mỹ Ngọc liên tục lắc đầu: "Mẹ, con  , mỗi ngày tới cửa lấy lương thực giống như xin cơm, còn  xem sắc mặt của cô , con sẽ  ." Vốn dĩ ban đầu cô   ấn tượng khá  với Cố Lệ, cảm thấy cô lớn lên xinh , chính trực, nhưng cô   ngờ rằng đối phương  đối xử với  như , ấn tượng ban đầu  tụt dốc  phanh, xinh  là xinh , nhưng dù  cũng là  thô tục, coi trọng chút lương thực đó hơn bất cứ thứ gì khác! Về  cô  đều   đến cửa. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-176.html.]
Mẹ Dương  hiện tại  lấy  lương thực từ nhà con rể, cũng  nắm chuyện   bỏ, hiện tại giả vờ  vẻ một chút, chờ đến khi  còn lương thực tự nhiên sẽ   tìm. Mẹ Dương chuyển sang  đến chuyện  quan tâm nhất: "Lần  Trường Thắng mang theo bao nhiêu tiền trở về? Đưa cho con bao nhiêu? Con đưa cho  ,  giữ hộ cho con!"
"Chỉ  hai tháng tiền lương, nhưng mà  đưa cho con một đồng nào, còn   đến nhà họ Hàn trả tiền lương thực, tính theo giá thị trường cho nên cũng  còn bao nhiêu, còn  200 cân lương thực   mang về cũng là tiêu tiền mua ở đơn vị,   mua phòng ở còn nợ nhà họ Hàn một trăm đồng tiền..." Dương Mỹ Ngọc  lên chuyện  cũng  chút lo lắng. Cô  thật    than vãn với  , mà là hiện tại điều kiện trong nhà thật sự  kém.
Mẹ Dương  xong liền nhíu mày: "Không  chút "thịt" nào ?" 
"Trường Thắng  về  sẽ  thể kiếm  thêm chút "thịt" nào, bộ vận chuyển cũng đang kiểm tra vô cùng chặt,     mất công việc , cho nên   cùng đồng nghiệp quyết định về  sẽ   ngoài nữa, kiếm đủ tiền lương là ." Dương Mỹ Ngọc . 
Mẹ Dương  tin: "Con xác định là như thế ,   con rể  con đem tiền cho nhà  đẻ, cho nên giấu con một tay?" 
Dương Mỹ Ngọc sửng sốt một chút,  đó lắc đầu: "Mẹ đừng nghĩ nhiều, Trường Thắng  từng giấu diếm gì với con, còn giao hết  bộ tiền cho con, chuyện     cũng   gì." 
Mẹ Dương nghi ngờ : "Thật sự ? Chỉ sợ trong lòng  ý kiến với nhà họ Dương !" Nói xong  cầm tay con gái : "Trong nhà mượn con tiền nhất định sẽ trả ,  đảm bảo với con chuyện , con cứ việc yên tâm,  chỉ là  yên tâm Trường Thắng ở bên ngoài chạy xe, mỗi chuyến  ngoài đều lâu như , nếu như trong tay  tiền, con  thể phát hiện chuyện xảy  ở bên ngoài ? Đều  , đàn ông  tiền trong tay sẽ  , nếu tất cả  tiền trong tay con rể đều giao cho con, thì cho dù con rể    gì cũng  ,  đều là suy nghĩ vì con!"