Cố Lệ nhận  những phản hồi từ  máy, mím môi, do dự một chút  đó quyết định thu hồi  máy. 
Cô   những gì  thể , thật sự thì cô cũng    ít lương thực để    thể vượt qua lúc khó khăn, nhưng cô cũng  chú ý an  của bản  mới . Cho nên quên . 
Hôm nay, Dương Mỹ Ngọc bế con gái với khuôn mặt trắng bệch đến nhà. Vừa lúc Cố Lệ cũng đang ở nhà, cô đang  bánh khoai tây cho Đại Bảo và Nhị Bảo ăn, Đại Bảo  hiểu chuyện, gần đây cũng  ăn nhiều vì thằng bé   trân quý lương thực, nên lượng cơm ăn  giảm một nửa so với  , Cố Lệ cũng  ép buộc con ăn, nhưng vẫn  đau lòng cho đứa nhỏ hiểu chuyện . Cho nên, chỉ cần  thời gian, cô sẽ  nhiều món ăn cho tụi nhỏ, tụi nhỏ cũng  thích ăn bánh khoai tây trứng. 
"Hiện tại bên ngoài cũng  yên  lắm,  cô còn đến đây?" Cố Lệ  quá chào đón cô , nhưng  mặt vẫn  chút khách khí. 
Nghe mùi bánh trứng, bụng Dương Mỹ Ngọc cũng kêu lên, khiến mặt cô  đỏ bừng lên. "Đói bụng ?" Cố Lệ  cô , tuy cô thật sự   đưa cho cô , nhưng dù   đứa con gái trong lòng n.g.ự.c cô , cô vẫn bọc một cái đưa cho cô . Mẹ ăn  đủ no,    đủ sữa cho con? 
"Ngại quá." Dương Mỹ Ngọc  hổ , nhưng vẫn nhận lấy  vội ăn, cô  cũng thật sự  đói bụng, ăn hết một cái vẫn  đủ, nhưng mà Cố Lệ cũng  cho nữa, bởi vì lương thực lúc   hiếm, cho một miếng là  đủ.
"Sao  đói như ? Chẳng lẽ trong nhà cũng   lương thực ,     hỏi cô ." Cố Lệ để Đại Bảo vài Nhị Bảo  ở cửa chơi ăn bánh trứng, còn  cũng  xuống . 
Dương Mỹ Ngọc thật sự  ngại,   Cố Lệ vẫn  nghĩa khí, lúc  lương thực cũng  hiếm, cô   qua hỏi cô   cần ? Nếu cần thì cô  thể đưa qua cho cô  một chút.  lúc  Dương Mỹ Ngọc   nợ ân huệ cô, vì Từ Trường Thắng vẫn còn đang vay tiền từ cô, ai ngờ cô  sớm  bẽ mặt.  mà cô  cũng  chút tiền chỉ sợ dù  tiền cũng  thể mua  lương thực gì. Cô   tìm  , kết quả  của cô  lấy tiền của cô  , nhưng  đưa lương thực đến, khi cô  đến tìm hỏi thì  là    khác cướp lấy! 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-167.html.]
Cô  như  sét đánh ngang tai. Trong lúc nhất thời Dương Mỹ Ngọc đòi  tiền nhưng  , lương thực trong nhà cũng gần ăn hết, chỉ  thể ăn uống tiết kiệm, kết quả lương thực gần hết , cũng  còn sữa cho đứa nhỏ bú, khiến đứa nhỏ đói đến mức cứ  mãi. Lúc  mới  còn cách nào, chỉ  thể mặt dày đến tìm Cố Lệ. 
Cố Lệ  cô : "Vậy cô  nợ ?" Trên mặt Dương Mỹ Ngọc đỏ lên, nhưng thật sự lúc  cô    tiền, tiền cô  đưa cho  nhờ mua giúp lương thực đều     cướp hết. "Chờ Trường Thắng trở về,  sẽ để   đến trả  cho cô." Dương Mỹ Ngọc hé miệng . 
Cố Lệ còn  thể  gì nữa? Chẳng lẽ chỉ  thể trơ mắt  thấy mà  quan tâm , dù thế nào cũng  nể mặt Từ Trường Thắng mà đưa một ít đồ cho hai  con. 
"Thật  bên  của  cũng  còn bao nhiêu, tạm thời đưa  cho cô năm mươi cân bột bắp qua đó  chứ?" Cố Lệ thản nhiên , cô thật sự    thấy Dương Mỹ Ngọc, cho nên  lấy nhiều hơn một chút     chuyện gì cũng  cần qua nữa. 
"Cảm ơn cô, chờ Trường Thắng trở về,  sẽ    đem tiền qua cho cô, vẫn lấy giá theo bên ngoài chứ!" Dương Mỹ Ngọc .
Cố Lệ : "Chuyện  để   với Trường Thắng , cô về    sẽ đưa cái  qua cho cô , cô một  xách  tiện." 
Sau khi Dương Mỹ Ngọc trở về, Cố Lệ  gọi bà Hàn đang  chuyện phiếm với bà Hạ về nhà. 
"Vậy con cứ đem qua cho cô  , Đại Bảo và Nhị Bảo để  xem cho." Bà Hàn cũng   gì, dù  đây cũng là đồng nghiệp của con trai bà, mà cũng  thể thấy c.h.ế.t mà  cứu.