Lúc mấy  ông Hàn tan tầm về nhà,  đường trở về cũng   vợ lão Thất mang theo một miếng thịt mỡ lớn trở về.
Trên mặt ông Hàn   biểu tình gì, nhưng  khi trở về  vợ lão Thất hô một tiếng ba, ba mới về thì ông vẫn  kinh ngạc.
Phải  rằng vợ lão Thất    ít khi chào hỏi bọn họ.
Cố Lệ thấy sắc mặt của ông Hàn thì cũng  để trong lòng,  với bà Hàn: “Mẹ, ba  trở , chúng  ăn cơm .”
“Ăn cơm, ăn cơm.”
Giữa trưa  hai món ăn một món canh, một món trứng gà xào cà chua và cùng món tóp mỡ xào cải trắng, món chính là màn thầu, đương nhiên còn  một món canh.
Bữa    thể  là cực kỳ phong phú, chỉ  khi hai vợ chồng Cố Lệ và Hàn Văn Hồng trở về mới  thể ăn như , nếu chỉ là ngày thường thì hai vợ chồng già tuyệt đối  nỡ ăn như thế.
“Ba, ba ăn nhiều một chút ”. Cố Lệ dùng cái muỗng múc canh cho cha chồng, bên trong  vài miếng tóp mỡ.
Ông Hàn gật đầu, tuy rằng giáp mặt   gì nhưng  lưng sẽ nhỏ giọng hỏi bà Hàn: “Có  Lệ Lệ cần giúp đỡ gì đó  ?”
“Nào , Lệ Lệ đây là hiểu chuyện,  hiếu kính”. Bà Hàn  vui vẻ, mới   con dâu cũng múc cho bà một muỗng, bảo bà ăn nhiều một chút.
Ông Hàn  rõ nguyên do, bà Hàn liền thuật  lời con dâu một lượt,  mới : “Nhìn thấy  chồng của đồng nghiệp xong, Lệ Lệ  nghĩ đến   chồng như  nên mới nhận  điểm  của . Lần  trở về  chỉ mang cho chúng  một miếng thịt mỡ lớn, còn cố ý mang cho  một cân đường đỏ để  bồi bổ.  , phòng bếp còn  một nồi cháo thịt nạc, Lệ Lệ bảo chúng  giữ  để buổi tối ăn, ông  xem, nó hiểu thảo với chúng   bao nhiêu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-16.html.]
Ông Hàn ẫn  chút ngoài ý : “Thật sự  gặp phiền toái gì?”
“Làm gì  phiền toái gì, ông đừng  suốt ngày nghĩ theo chiều hướng  ”. Bà Hàn tức giận.
Ông Hàn   gì nữa, trong lòng cũng  chút hưởng thụ, hai vợ chồng già bọn họ về  sẽ ăn cùng với Văn Hồng, nếu vợ Văn Hồng  thể tiếp nhận hai vợ chồng họ thì đương nhiên chính là một chuyện .
Cố Lệ thì ở phòng cách vách ngủ trưa chung với Đại Bảo và Nhị Bảo, hôm nay hai  em  vui, đều  chút dính , Cố Lệ cũng kiên nhẫn dỗ dành.
Bất tri bất giác, Cố Lệ cũng  ngủ, một giấc ngủ dậy  là hơn hai giờ chiều.
Đại Bảo Nhị Bảo cũng  ở trong sân chơi, bà Hàn đang đóng đế giày, thấy cô tỉnh  liền : “Lệ Lệ,   ngủ nhiều thêm một chút?”
“Ngủ đủ , , đợi thêm một lúc con còn   trở về, nếu như về muộn thì trời sẽ tối mất”. Cố Lệ múc nước rửa mặt.
“Mẹ,    ?” Hàn Đại Bảo vội .
Cố Lệ  khuôn mặt buồn của thằng bé, cũng là  chút luyến tiếc, cô rửa mặt xong cũng tiện thể rửa mặt cho thằng bé luôn: “Mẹ là   về, chờ  trở về liền hỏi lớp mầm non xem, nếu như lớp mầm non đồng ý nhận cả con với em  học thì  sẽ đón các con trở về”.
Bà Hàn vội : “Lệ Lệ, con  cần lo lắng cái , con chỉ lo  , Đại Bảo và Nhị Bảo cứ để  trông là !”