Cố Quân cũng  từ chỗ thu mua chạy tới với vẻ mặt căng thẳng, kéo chị      chuyện. 
Lý Hồng Hà nhếch miệng,  chút lo lắng cho năm mươi cân lương thực của nhà , nhưng  hai mươi cân cũng  , cô  sợ thiếu lương thực đây chỉ là chuyện  mắt, lương thực   chỉ sợ là   vơ vét khắp nơi. Chính xác thì Cố Quân đến đây tìm chị  để  chuyện . "Chị, lương thực còn  đừng bán , trận mưa đá , đơn vị của chúng  đều  e  lên giá cao, với   tiền  chắc  mua  lương thực, còn bao nhiêu thì chị  giữ  cho , để lỡ như  chuyện gì thì ?" 
Bên chỗ Cố Quân  ngăn tủ, bên trong ngăn tủ chất đầy lương thực, là do Cố Lệ mấy ngày nay nhét ,  chừng năm sáu trăm cân lương thực. Không chỉ  Cố Quân, Cố Quyên bên  cũng . Mấy ngày nay, Cố Lệ mỗi ngày đều vận chuyển một bao lương thực to về, trong nhà trữ  nhiều lương thực, hơn một ngàn cân lương thực, cho dù ông cụ Hàn  quê  cần, vẫn  thể đưa về đó, việc   chủ yếu để bà Hàn yên tâm, cũng để cho bà cụ  cần lo lắng quá. Bọn họ  trải qua một thập kỷ, đối với chuyện thức ăn cố chấp vô cùng, trong nhà  lương thực bà Hàn sẽ  hoảng sợ, trong lòng cũng an tâm.
"Không bán, tình hình lúc , chỉ sợ trong thành phố đều rối loạn, chỉ cần em với chị cả bên  vẫn đầy đủ là , cũng đừng   ngoài!" Cố Lệ thấp giọng . 
Cố Quân   gật đầu: "Chị, còn  con đường nào để mua  lương thực ?" 
"Chị cũng  , hiện tại tình huống    đáng lo, nhưng mà cho dù  thì cũng đừng suy nghĩ quá nhiều." Cố Lệ : "Chó trong nhà cũng lớn,  thể giữ nhà, ban đêm mấy đứa cũng  chú ý an ." 
Cô  sớm chuẩn  từ lâu,  khi Cố Quân  ngoài ở cô  tìm hai con ch.ó nhỏ về nuôi, hai tháng  trôi qua, hiện tại tụi nó đều  lớn, hai con ch.ó     thể canh giữ nhà, nhưng vẫn  cẩn thận một chút mới . Về phần nhà cô bên  cũng  cần lo lắng, hàng xóm hai bên   nhiều , khu vực đó  ai dám đến  càn. Cố Quân gật đầu,  khi tan ca về nhà cũng đến  với Cố Quyên, vẻ mặt Cố Quyên lo lắng, dù  lúc  trong năm lương thực thật sự đắt đỏ,  tiền cũng  chắc mua , mưa đá ngừng cô  cũng  dạo một vòng,   tranh giành lương thực ở chợ đen bên   điên ! Cũng may Lệ Lệ  tích trữ trong nhà nhiều lương thực như , bên  tạm thời  thiếu. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-151.html.]
Cố Lệ hết ca  tiên  đón Đại Bảo về nhà, nhà trẻ bên    nghỉ ba ngày, Cố Lệ cũng  nhiều lời đưa Đại Bảo về. "Mẹ,     cơm ăn nữa đúng  ạ?" Đại Bảo nhíu mày . 
"Sao con  ?" Cố Lệ ngạc nhiên một chút. 
"Con   các cô giáo , các cô  đều  lo lắng." Đại Bảo cũng  về chuyện các giáo viên lớp mầm đều , họ cũng  lo lắng, khiến cho các bạn của thằng bé đều cảm thấy căng thẳng. 
Cố Lệ an ủi : "Yên tâm,   việc gì , nhà chúng  vẫn còn một ít,  sợ   cơm ăn." 
Đại Bảo vẫn nặng nề gật đầu, thằng bé  ở phía  sờ bụng , xem  bản   ăn ít  mới ! 
Cố Lệ đưa Đại Bảo về nhà,  kéo bà Hàn dặn dò một chút, lúc  mới   cửa. Cô   ngoài dạo một vòng, cũng  thấy tình trạng tranh giành đồ ăn,  bao lâu, lương thực vốn  đắt đỏ trong chợ đen  tăng giá gấp đôi, nhưng việc tranh giành vẫn diễn  khốc liệt. 
"Lệ Lệ, cháu cũng đến đây mua lương thực ? Vậy cháu  nhanh lên,  thì  còn nhiều !" Bác Hồng cùng chồng của bà  từ trong đám  chen ,  lưng cõng một túi lương thực,  thấy cô  vội vàng . Đôi vợ chồng già đến đây cũng chỉ mua  một chút như , quả thật đắt đến đau lòng của bà!
"Dạ." Cố Lệ trả lời, nhưng   .