rần Đông Sinh cũng cảm thấy ngượng ngùng: "Chị hai tiêu pha ."
Cố Lệ   với bọn họ: "Bao lâu mớ  dịp  đây ăn bữa cơm, mau  xuống ,  thể ăn cơm ."
Cô cầm chén múc cho bọn họ mỗi  một chén cơm đầy ,  đó mới múc cho  Hàn. Hôm nay là  đầu tiên bọn họ đến thăm nhà, nên  ưu tiên cho khách .
"Dì út bọn nhỏ, chú út bọn nhỏ, mau  xuống , ở nhà   cần khách sáo như ." Mẹ Hàn cũng  ,  đính hôn nên cũng  xem là  một nhà,  thể gọi là dượng út.
Hai  Cố Quân và Trần Đông Sinh lập tức  xuống, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng  bên cạnh. Nhị Bảo còn , nhưng Đại Bảo sáng rực đôi mắt  chằm chằm các món ăn,  đó  với Cố Quân: "Dì út,   ngày nào dì cũng đến đây   ?"
"Vì  cháu   dì út đến đây mỗi ngày?" Cố Quân  .
Đại Bảo  chút nghĩ ngợi : "Dì út đến thì  cháu sẽ chuẩn   nhiều đồ ăn ngon ạ!"
Lời   Cố Quân bật , Trần Đông Sinh cũng là xoa đầu nhỏ của thằng bé, trong lòng nghĩ cuối năm kết hôn, nếu nhanh thì sang năm   cũng  thể  một đứa con đáng yêu như .
"Làm giống như dì út của con  tới đây thì  bạc đãi bọn con ,   xem cả  thịt của con là ai nuôi  ?" Cố Lệ cũng buồn .
"Nào, cháu ngoại của dì, ăn cái đùi gà ." Cố Quân  gắp cái đùi gà cho cháu ngoại của cô .
"Đùi gà cho  cháu, cháu ăn thịt gà là ." Đại Bảo .
"Cho bà nội con ăn." Cố Lệ .
Mẹ Hàn cũng : "Các cháu ăn là ,  cần gắp đùi gà cho bà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-119.html.]
Bầu  khí  bàn cơm  ,  Hàn hỏi Trần Đông Sinh một ít chuyện trong bộ đội, Trần Đông Sinh tham gia quân ngũ, nên  lễ phép. Hơn nữa    từng chữ rõ ràng,  thấy   là một   tính tình ,  khi ăn xong bữa cơm , Cố Lệ   lòng, cảm thấy em gái của  cũng coi như là  nơi dựa .
Mẹ Hàn cũng  ấn tượng vô cùng  với Trần Đông Sinh.
"Dì út bọn nhỏ, các cháu  dạo , chén đũa cứ để đó bác dọn là ,  cần bọn cháu." Ăn cơm xong  Hàn lập tức  như .
 mà Cố Quân vẫn giúp đỡ cùng  thu dọn,  đó mới cùng Trần Đông Sinh  về.
"Có ăn no ?" Cố Quân  hỏi  . "Có, chị hai lấy cơm quá nhiều,  ăn cũng  nhiều." Trần Đông Sinh ngượng ngùng.
Quà   mang đến cũng chỉ  một cân kẹo sữa cùng một gói bánh quy, cùng với một túi táo, nhưng mà bữa cơm  thật sự ăn quá thỏa mãn.
"Anh rể thứ hai của em cũng ăn  nhiều, các  đều tham gia quân ngũ, chị   lượng cơm của  lớn cho nên múc nhiều cho  đó." Cố Quân nhấp miệng  .
"Để chị hai tiêu pha ." Trần Đông Sinh . Cố Quân , đúng là để chị hai tiêu pha, nhưng mà giữa chị em với  cũng  nên  nhiều lời khách khí như , cô  ghi nhớ  kỹ ở trong lòng.
Hai  cùng   dạo một lúc, đợi thời gian  sai biệt lắm, lúc  Trần Đông Sinh mới đưa Cố Quân trở về.
"Buổi sáng ngày mai  lên xe lúc 7 giờ sợ là   thời gian  gặp em, nhưng mà tới nơi  sẽ  thư cho em, nếu  thời gian rảnh thì em cũng  thư cho  nhé?" Trần Đông Sinh chờ mong  cô.
Sống nhiều năm như , những năm gần đây   cũng  xem mắt với nhiều cô gái khác, nhưng chỉ  cô gái nhỏ  mặt là    cưới  vợ ngay từ ánh  đầu tiên,   sợ cô chạy mất.
Cố Quân  ánh mắt  của     chút ngượng ngùng, nhưng cũng lấy hết can đảm đón nhận ánh mắt của , gật đầu : "Em sẽ,  ở bên  cũng chú ý một chút."
"Được!"