Không cần Cố Quân kể những đoạn , cô cũng  thể đoán  bởi vì nhà ông Trần bên   mang theo quà đến cửa, cho nên cha  cô cũng lịch sự tiếp đãi, nghĩ đến việc đây là một cuộc hôn nhân ,  phóng dây dài câu cá nên sẽ  đòi hỏi quá nhiều.
"Mẹ  của hồi môn thì cứ dựa theo bên ngoài,   thu bao nhiêu thì chúng  cũng thu theo bấy nhiêu." Cố Quân đối với chuyện  cũng  hài lòng, cô  cũng chỉ sợ cha  tham lam, may mắn là   , thu theo   cũng   gì sai.
Cố Lệ cũng  quá ngạc nhiên, cha  của thời  chính là như , sống  hiện thực, nếu Cố Quân dám lấy một    tiền, nghèo rớt mồng tơi, thì chắc chắn cha  sẽ đánh mắng cô .  điều kiện của nhà họ Trần bên  thật sự  thể chê , cho nên vẫn   một  hai , dù  nhà sui gia    vẫn  lui tới, lợi ích nhận  cũng sẽ  ít.
"Ngày hôm qua  khi dùng bữa xong, em  cùng Trần Đông Sinh  riêng với  ?" Cố Lệ  hỏi.
Cố Quân ngại ngùng : "Dạ    ngoài dạo một chút,   kể cho em   ít chuyện về quân đội."
Thật  chỉ là giới thiệu  cảnh của quân đội,  cho cô   theo quân đội   sẽ  cực khổ, chợ ở bên đó cái gì cũng , so với bên ngoài, hàng hóa nơi đó còn nhiều hơn.
Quan trọng chính là ở quân đội bên    sống một  trong một căn nhà, tuy  lớn, nhưng  hai phòng ngủ, một khách, cô dâu mới đến đây ở cũng  đủ, cho dù  con cũng  quá lo về việc   đủ chỗ ở trong thời gian ngắn.
Anh  cũng  với cô về tiền trợ cấp của  , ngoài  còn  khoản trợ cấp khi     nhiệm vụ,    tiền đó đều do cô  giữ.
Thật giống như  cho cô  , gả cho   cô  sẽ   buồn phiền gì,  chuyện đều  lo  thỏa, cứ yên tâm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-112.html.]
Cố Lệ mỉm : "Những gì cần  thì   cũng   với em , cả hai  quyết định ngày cưới ?"
"Đã quyết định  ạ, là cuối năm nay, đến lúc đó   trở về ăn tết, tụi em cũng sẽ tổ chức đám cưới." Dù  Cố Quân cũng chỉ là cô gái mới lớn,  đến chuyện lập gia đình sắc mặt đều đỏ bừng.
"Vậy cũng ." Cố Lệ gật đầu, cuối năm cũng , nếu thích hợp thì cứ kết hôn: "Khi nào em  xe qua chỗ của   thăm ."
Cố Quân lập tức  hổ: "Sao    ạ?"
"Hai đứa cũng  định ngày kết hôn , xem   là vợ chồng, em  qua đó thăm chồng tương lai của , ai dám   . Vả  đó đều là lời   , em cũng  qua bên đó tận mắt  thấy mới chắc chắn ,   ? Vì nơi    chính là nơi em sống, cho nên  quan trọng. Với  em qua thăm  , chắc chắn   sẽ  vui, em ăn mặc thật  khiến các đồng đội của   ghen tị đến chết!"
Cố Quân   trong lòng  chút chờ mong, cô  cảm thấy lúc đó  thể qua bên  thăm  yêu .
"  chị, chị   qua chỗ chị cả ? Sao ?"
Cố Lệ phút chốc thở dài: "Còn  thể thế nào, cũng giống như em   thấy , giống như cô vợ nhỏ trong nhà  tra tấn như thời xưa, chị thấy chị cả ở trong nhà họ Vương  ngay cả thở mạnh cũng  dám thở, chị dẫn Đại Bảo và Nhị Bảo qua bên đó để tụi nhỏ  ngoài chơi với Hiểu Nguyệt và Hiểu Tinh, còn chị ở trong phòng  chuyện với chị cả,    vài câu, mấy thằng nhóc c.h.ế.t tiệt  giật lấy túi vải nhỏ của Đại Bảo, Đại Bảo  đưa liền đánh Đại Bảo, Hiểu Nguyệt che cho thằng bé,  lưng  đánh trúng vang thành tiếng bốp bốp!"
Chỉ mới  đến đó thôi, Cố Quân  siết chặt tay: "Hai chị đều ở đó, chẳng lẽ tụi nó còn dám ức h.i.ế.p  như ?"