Sáng sớm hôm , phu thê hai bước chân khỏi khách điếm, thấy xe ngựa của Tiên Khách Lai đỗ sẵn ngoài cửa. Người đánh xe vẫn là tiểu nhị hôm , thấy Vu Xuân Miêu tươi hỏi:
“Tề nương tử, hôm nay nàng đánh xe chăng?”
Vừa , chuẩn đưa dây cương cùng roi ngựa mặt nàng.
Vu Xuân Miêu ngáp dài, giọng mệt mỏi:
“Hôm nay thể còn uể oải, dám mạo hiểm điều khiển xe lúc tỉnh táo.”
Tề Trung liền tiến lên nhận lấy dây cương, dịu giọng:
“Để đánh xe.”
Tiểu nhị như trút gánh nặng, an tâm cùng đồng bạn ở phía . Tề Trung đầu xe, Vu Xuân Miêu đội mũ rơm tựa vai chồng mà tranh thủ chợp mắt.
Suốt đường về, nàng ngủ say chẳng gì, nếu Tề Trung che chở, e rằng ngã khỏi xe mấy lượt. Về đến nhà, Vu Xuân Miêu vẫn còn mê man, Tề Trung càng thêm lo lắng. Dưới ánh mắt chăm chú của mẫu , nàng dìu phòng, tiếp tục nghỉ ngơi.
Trong sân, Tề Nguyên đang xây dựng bếp lò, Tề Vinh thì lo xách nước, chuyển gạch phụ giúp. Tề Trung cùng mẫu ở bếp nấu nồi Tiên thảo cuối cùng cho buổi sáng. Thấy con dâu mệt nhọc, Trần Nhược Lan xót xa, bảo con trai về nghỉ, còn bà sẽ tự tay nấu cơm.
“Nhân tiện, con gọi Xuân Miêu dậy, ngủ mãi sẽ sinh bệnh,” bà căn dặn.
Tề Trung bước phòng, bỗng chốc hồn vía lên mây.
Chỉ thấy Vu Xuân Miêu ôm bụng quằn quại đất, sắc mặt trắng bệch, mày cau chặt.
“Xuân Miêu!” Tề Trung thất thanh gọi lớn, hai ngoài sân kinh hãi chạy . Tề Trung quăng nạng sang một bên, vội vàng bế nương tử lên giường. Khi bàn tay chạm tới vạt váy, cảm thấy thứ gì đó dính nhớp lạ thường. Cúi đầu kỹ, thấy lưng váy thấm một vệt đỏ thẫm.
Tề Vinh sợ hãi run rẩy, Tề Nguyên cũng mặt mày tái mét.
“Mau gọi nương !” Tề Trung lớn tiếng, hai tức tốc chạy .
Chàng đặt Vu Xuân Miêu lên giường, cố trấn tĩnh, trong lòng chỉ lo nương tử xảy đại sự.
Vu Xuân Miêu khẽ tỉnh, thấy gương mặt đầy lo lắng của Tề Trung liền thì thào:
“Thiếp … chỉ là tiểu nhật tử tới thôi.” Giọng nàng yếu ớt, thể chẳng còn chút khí lực, khiến ai cũng thương xót.
Trần Nhược Lan bước , thoạt đoán sự tình. Bà đuổi ba nam nhân ngoài, chỉ để Tề Trung mang nước nóng .
“Trung nhi, con xào hai quả trứng gà, cho thêm gừng cùng rượu gạo. Đây là món cha con vẫn cho , ăn ấm bụng, thể giảm bớt đau đớn.”
Tề Trung gật đầu, tự tay chuẩn , còn Trần Nhược Lan giúp nàng y phục, lau sạch thể, dùng đến cả đai nguyệt sự chuẩn sẵn từ .
Mọi việc đấy, Trần Nhược Lan cửa thấy Tề Trung bưng trứng gà xào gừng rượu nóng hổi chờ.
“Con mau cho nàng ăn khi còn nóng, nương nấu cơm.”
Tôn đại phu từng dặn, đầu Vu Xuân Miêu hành kinh sẽ đau, nhưng Tề Trung ngờ nương tử đau tới mức . Nàng ăn xong trứng, Tề Trung chuẩn nước nóng, bọc trong áo cũ mà đặt lên bụng nàng, dịu dàng hỏi:
Có dễ chịu hơn ?
Vu xuân miêu đáp
Mèo Dịch Truyện
“Cũng dễ chịu hơn nhiều…
Chàng cũng cách ? Là nương chỉ cho ?
“Không, Tôn đại phu dạy đó…?”
” Vu Xuân Miêu khẽ ừ một tiếng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nang-ngoc-bi-ban-nang-doi-menh-ca-nha-chong/chuong-57-ngay-thang-tot-dep-den-hoi-ket.html.]
Nàng đau liền hai ngày, Tề Trung chỉ quanh quẩn bên cạnh, nước nóng, luộc trứng gừng, nấu trứng ngọt. Tề Nguyên tranh thủ trấn mua hai con gà, chẳng ai trong nhà ngoài, chỉ sợ xui xẻo theo chân.
Đến ngày thứ ba, Vu Xuân Miêu khá hơn, dậy bếp thử lò mới.
Cả nhà cho động việc gì, đều ép nàng về phòng nghỉ ngơi.
Tề Vinh mặt mày dính nước gạo, hớn hở:
“Tẩu tử, còn nhiều việc lắm. Buổi sáng xay xong nước gạo, buổi chiều sách, còn thể hái hai thúng tiên thảo nữa!”
Tề Nguyên tiếp lời:
“Nương thể trông một bếp, và Đại ca trông một bếp, còn dư một bếp, tẩu cứ nghỉ ngơi, đừng lo lắng.”
Vu Xuân Miêu cảm động đến bật , Tề Trung vội hỏi:
“Sao , chỗ nào khỏe ?”
Nàng :
“Không… là đối đãi quá , cảm kích thành lời.”
Tiếng vang khắp phòng, ai nấy cũng ấm lòng.
Nếu Vu Xuân Miêu từng hưởng hạnh phúc gia đình, cũng hẳn đúng. Mẫu và bà ngoại của nguyên chủ cũng từng mang ấm áp, nhưng phận lỡ dở, từng tròn vẹn như bây giờ. Được cả nhà săn sóc chu , lòng nàng càng thêm ơn trời đất.
Sau nhiều khuyên bảo, nhất trí chỉ để nàng chút việc nhẹ, tuyệt động nước lạnh, nếu mệt thì nghỉ ngơi ngay.
Chiều , xe ngựa Tiên Khách Lai chở một xe chậu gỗ rỗng đến nhà. Người :
“Từ mai sẽ hai xe chở tới. Đông gia bảo mật tiên thảo thêm ướp đá cùng mật hoa quế, ngay cả đại phu cũng tán thưởng.”
Họ còn mang theo một hũ mật hoa quế và các loại điểm tâm:
“Đây là đông gia dặn mang đến, thưởng cho các vị.”
Tề Vinh vui mừng ôm mật, xách điểm tâm , quên cảm tạ.
Năm miệng lò, mỗi ngày chế biến bốn mươi chậu mật tiên thảo. Tiên thảo đủ dùng, dù Tề Vinh ngày nào cũng hái cũng chẳng đủ. Vu Xuân Miêu dặn Tề Nguyên:
“Nếu trấn gặp bán tiên thảo, bảo họ hái nhiều hơn, là dùng thuốc, cần lâu dài.”
Tề Nguyên nhận lệnh, chuyện mua bán đối với đều dễ như trở bàn tay.
Một buổi chiều, Vu Xuân Miêu ngoài thấy miếng vải hành kinh giặt sạch, lòng vui như mở cờ. Cuối cùng cũng thể tắm bồn, mấy ngày qua Trần Nhược Lan chỉ cho nàng lau , khiến nàng càng thêm khao khát sạch sẽ.
Đêm , trong lòng Tề Trung, bàn tay ấm áp của xoa nhẹ bụng nàng:
“Còn đau nữa ?”
Vu Xuân Miêu ghé tai thì thầm đôi lời, ánh mắt Tề Trung chợt tối , khí thế nam nhân nhất thời bừng bừng như hổ dữ.
Lần , môi răng hai chẳng còn kiêng dè, bàn tay to lớn còn kiềm chế. Vu Xuân Miêu kịp phản ứng, y phục cởi sạch, thứ diễn thuận theo ý trời.
Trong căn phòng lờ mờ ánh đèn, ảnh hai quấn quýt.
Những điều trong sách vở, dẫu thuộc làu làu, vẫn chỉ là lý thuyết suông, thực sự thấu hiểu chỉ thể tự trải nghiệm.
Tề Trung như mãnh thú giam cầm lâu ngày, con nai nhỏ ở ngay mắt mà dường như thể chạm tới. Đến khi sức cùng lực kiệt, ngửa thở dốc, tự hỏi chẳng lẽ chuyện phòng the kỳ lạ như thế? Sao khác xa điều trong sách?
Tựa như nhảy xuống đầm nước mùa đông, lạnh ngắt.
Vu Xuân Miêu còn lời nào, thấy Tề Trung bật dậy, mặc y phục, bếp nhóm lửa đun nước. Ánh lửa chập chờn chiếu lên khuôn mặt tuấn tú pha lẫn thất vọng cùng hổ thẹn, mười ngón tay xỏ tóc, mồ hôi lấm tấm trán vì bao nỗ lực .