Xuyên thành nam phụ được cưng chiều - Chương 744
Cập nhật lúc: 2024-09-04 23:46:24
Lượt xem: 27
## Chương 744: Kim Triều bị đánh (2)
Đêm xuống, phủ Thành chủ.
Tối nay, phủ Thành chủ vô cùng náo nhiệt, trong sân bày rất nhiều trụ đá chiếu sáng được khảm dạ minh châu. Hai bên sân mỗi bên đặt bốn chiếc bàn thấp. Chính giữa sân cũng bày một chiếc bàn thấp.
Điệp Vương và Điệp Hậu ngồi sau chiếc bàn chính giữa, hai vợ chồng một bàn. Điệp Vương và Vương Hậu đều là Kim Điệp, Điệp Vương có thực lực Tiên Vương hậu kỳ, Vương Hậu là Tiên Vương sơ kỳ.
Bên trái là người nhà của Điệp Vương, Tam Vương tử và Tam Vương phi một bàn, Bát công chúa và Cửu công chúa một bàn, Kim Lôi và đại ca Kim Triều một bàn, Kim Nham và Kim Minh một bàn.
Bàn đầu tiên bên phải là Lục trưởng lão. Bàn thứ hai là Vương Tử Hiên và Tô Lạc, bàn thứ ba là Tiêu Mạt Lỵ và Tiêu Hồng, bàn cuối cùng là Lý Lan.
Sau khi ngồi xuống, Vương Tử Hiên trước tiên đánh giá Điệp Vương và Vương Hậu, nắm rõ thực lực của hai người, sau đó lại nhìn hai vị công chúa. Bát công chúa là Tử Điệp, thực lực Huyền Tiên đỉnh phong. Cửu công chúa là Kim Điệp, cũng là Huyền Tiên đỉnh phong. Hai chị em đều rất xinh đẹp. Nữ nhân tộc Điệp và nữ nhân tộc Nhân không giống nhau, nữ nhân tộc Điệp có dung mạo rất kiều diễm, sống mũi cao, cằm nhọn.
Rất nhiều người tộc Nhân đều thích nữ nhân tộc Điệp, đặc biệt là các Luyện đan sư, rất nhiều Luyện đan sư đều cưới vài nữ tử tộc Điệp làm thiếp, nuôi ở hậu viện để hưởng thụ. Thế nhưng, Vương Tử Hiên lại không thích dung mạo của nữ tử tộc Điệp, bởi vì cậu cảm thấy dung mạo của họ rất giống với những khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ thời hiện đại, nhìn rất kỳ quái, khiến người ta không được thoải mái.
Sau khi Tô Lạc ngồi xuống, ánh mắt liền rơi vào người Kim Triều ngồi đối diện, đáy mắt tràn ngập lửa giận, không hề che giấu sự bất mãn của mình với hắn.
Kim Lôi ngồi bên cạnh Kim Triều, nhiều lần phát hiện Tô Lạc nhìn chằm chằm anh trai mình, hắn thầm nghĩ: Tô phu nhân đây là đang ghi hận đại ca sao?
Kim Triều ngồi trên ghế cũng phát hiện ánh mắt Tô Lạc không tốt, hắn thầm nghĩ: Nữ nhân này bị bệnh à? Sao lại dùng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người khác như vậy nhìn hắn? Hắn đi tiến cử Tô Lạc với ông nội, chẳng lẽ đối phương không nên cảm kích hắn sao? Lại còn dùng ánh mắt thù địch nhìn hắn, thật đúng là không thể hiểu nổi.
Tam Vương tử giới thiệu mọi người với nhau, mọi người hàn huyên một hồi.
Một nữ tỳ đứng sau Vương Hậu bưng khay đi tới trước mặt Vương Tử Hiên và Tô Lạc, mở hộp ngọc trong khay ra, đưa đến trước mặt Vương Tử Hiên.
Vương Tử Hiên cúi đầu nhìn, trong hộp là một cây Kim Quất Thảo vạn năm. Cậu không khỏi nhướn mày. Kim Quất Thảo là chủ dược để luyện chế Tấn Vương đan, cây Kim Quất Thảo này đã ba vạn năm, quả thật rất hiếm có. Thế nhưng, đối với Vương Tử Hiên mà nói, nó cũng chẳng là gì.
Trong dược viên của Bát Bảo có rất nhiều tiên thảo, mười một cấp, mười hai cấp, mười ba cấp, mười bốn cấp, mười lăm cấp, mười sáu cấp đều có. Lúc này, Bát Bảo đã đưa Mộc Linh vào dược viên, có Mộc Linh hỗ trợ chăm sóc, tiên thảo trong dược viên càng thêm tươi tốt. Cho nên, Vương Tử Hiên không thiếu tiên thảo cao cấp, năm cao. Chỉ là, ngày thường cậu luyện chế đan dược mười ba cấp đều để Kim Lôi mua giúp tiên thảo, đây chỉ là để che mắt người khác. Nếu không, cậu đột nhiên lấy ra một đống tiên thảo mười ba cấp, chẳng phải rất kỳ lạ sao?
Vương Tử Hiên nghiêng đầu nhìn hai người ngồi ở chủ vị: "Đa tạ Điệp Vương bệ hạ và Vương Hậu điện hạ. Thế nhưng, vô công bất thụ lộc, lần đầu gặp mặt, ta thật sự không dám nhận lễ vật quý giá như vậy."
Nghe vậy, Điệp Vương không khỏi cười nói: "Tô đan sư, kỳ thật ngươi cũng không tính là vô công, ngươi đã chữa khỏi cho Kim Nham và Kim Minh, hai đứa cháu trai của ta."
Vương Tử Hiên mỉm cười: "Ta trị liệu cho hai vị thiếu gia, Tam Vương tử và Tam Vương phi đã cho thù lao rồi, Điệp Vương không cần phải cho thêm nữa, tiên thảo này ngài hãy cất đi!"
"Không được, ý ta là, ngoại trừ việc chữa trị cho hai đứa cháu trai của ta ra, ta còn có một việc muốn nhờ Tô đan sư giúp đỡ."
Nghe vậy, Tô Lạc đứng dậy khỏi chỗ ngồi: "Trùng hợp quá bệ hạ, vãn bối cũng có việc muốn nhờ bệ hạ giúp đỡ, không biết bệ hạ có nguyện ý giúp đỡ hay không?"
Nghe vậy, Điệp Vương không khỏi sững sờ, sau đó cười nói: "Đương nhiên, đương nhiên, không biết Tô phu nhân muốn nói gì?"
Tô Lạc nói: "Bệ hạ, ta là Võ tu, ở nhân tộc thường xuyên cùng người khác luận bàn, sau khi đến tộc Điệp, vẫn luôn không tìm được đối thủ thích hợp, tay có chút ngứa ngáy, muốn cùng cháu trai ngài là Kim Triều tỷ thí một chút, hy vọng bệ hạ có thể thành toàn."
Nghe vậy, Điệp Vương không khỏi nhíu mày: "Chuyện này..."
Vương Hậu lập tức nói: "Tô phu nhân, như vậy có ổn không? Cháu trai Kim Triều của ta là Huyền Tiên, ngươi là Kim Tiên, các ngươi chênh lệch một đại cảnh giới đấy, làm sao tỷ thí được?"
Tô Lạc tỏ vẻ không đồng ý: "Vương Hậu nói vậy là sai rồi. Chúng ta là Võ tu tìm người luận bàn, chưa bao giờ xem trọng thực lực, hơn nữa, chúng ta là luận bàn quyền cước, cũng không phải so đấu tiên thuật, không liên quan gì đến thực lực."
Nghe vậy, sắc mặt Vương Hậu hơi đổi: "Chuyện này..."
Vương Tử Hiên cũng nói: "Bạn lữ của ta nói rất có lý. Luận bàn quyền cước không liên quan gì đến thực lực, nhân tộc chúng ta có một vị đệ nhất nhân dưới Tiên Vương, tên là Long Chiến Vân. Nghe nói Long đạo hữu từ khi là Kim Tiên sơ kỳ đã bắt đầu khiêu chiến Tiên Vương, hiện giờ tất cả Tiên Vương trên Hồng Diệp tinh đều đã bị hắn đánh bại. Hơn nữa, ta còn nghe nói, rất nhiều Tiên Vương đều không phải là đối thủ của Long đạo hữu, bị hắn đánh cho một trận. Có thể thấy, người có thực lực thấp hơn chưa chắc đã không đánh lại người có thực lực cao hơn. Kim Triều là vương tôn, là Kim Điệp thuần huyết, cho dù thực lực không bằng bạn lữ của ta, nhưng có huyết mạch cao quý như vậy gia trì, ta nghĩ, hắn hẳn là có thể chiến thắng bạn lữ của ta."
Nghe Vương Tử Hiên nói vậy, Điệp Vương cười khổ nói: "Tô đan sư, ngươi quá coi trọng cháu trai ta rồi. Long Chiến Vân kia là Võ tu có chiến lực hiếm thấy. Hắn quả thật từng đến tộc Điệp chúng ta, khiêu chiến ta và phu nhân, cũng quả thật đánh bại hai vợ chồng chúng ta, thế nhưng, Võ tu giống như hắn, không phải dễ gặp đâu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nam-phu-duoc-cung-chieu/chuong-744.html.]
Vương Tử Hiên mỉm cười: "Không dễ gặp, không có nghĩa là không tồn tại, đúng không?"
"Chuyện này..."
Thấy Điệp Vương không nói, Tô Lạc cười hỏi: "Bệ hạ cảm thấy yêu cầu của ta quá đáng, không muốn đáp ứng sao?"
Điệp Vương giật giật khóe miệng: "Sao có thể chứ, Võ tu thích tìm người luận bàn là chuyện rất bình thường. Yêu cầu của Tô phu nhân không quá đáng, đã vậy, Tô phu nhân đã có hứng thú như vậy, vậy thì để cho đứa cháu bất tài của ta bồi ngươi luyện tập một chút vậy."
Điệp Vương biết, hiện tại hắn không thể từ chối yêu cầu của Tô Lạc. Nếu hắn từ chối yêu cầu của đối phương, vậy thì tiếp theo hắn sẽ không có cách nào mở miệng nhờ người ta chữa bệnh cho con gái mình.
Sắc mặt Vương Hậu âm trầm, vô cùng khó coi. Bà cũng hiểu được nỗi khổ tâm của trượng phu. Bà thầm nghĩ: Vương Tình Nhi này là có ý gì? Triều nhi ở trước mặt hai người bọn họ hết lời khen ngợi Tô Lạc, nói không ít lời tốt cho y. Không ngờ, Vương Tình Nhi này sau khi đến đây, lại luôn dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm cháu trai mình, lúc này còn muốn tỷ thí với cháu trai trước mặt mọi người, rõ ràng là bất mãn với cháu trai mình!
Kim Triều đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vẻ mặt buồn bực nhìn ông bà nội mình: "Ông nội, bà nội, thực lực cháu còn thấp kém, hay là để hộ vệ đại tướng quân Tử Huy của ông thay cháu ra trận đi!"
Nghe vậy, Điệp Vương nhìn về phía Tô Lạc, hỏi: "Tô phu nhân thấy thế nào? Tử Huy tuy là Tử Điệp, nhưng hắn ta có thực lực Kim Tiên hậu kỳ, giống như Tô phu nhân, đều là Kim Tiên."
Tô Lạc lắc đầu: "Không cần, ta muốn tỷ thí với Kim Triều, không cần người khác. Ta muốn thử xem Kim Điệp thuần huyết lợi hại cỡ nào."
Nghe vậy, Kim Triều suýt chút nữa tức điên lên, sắc mặt hắn tái mét: "Tô phu nhân, ý ngươi là sao?"
Tô Lạc mỉm cười: "Không có ý gì, chỉ là tay ngứa muốn đánh người thôi."
"Ngươi..."
Tam Vương tử nhìn con trai mình: "Còn lề mề cái gì? Bảo ngươi đi tỷ thí thì đi tỷ thí. Mấy năm nay ngươi ở Kim Điệp thành chẳng phải học được không ít bản lĩnh sao?"
Nghe vậy, Kim Triều không thể tin nổi nhìn phụ thân mình: "Phụ vương, con..."
Tam Vương tử lạnh lùng nói: "Tộc Điệp chúng ta chỉ có Kim Điệp c.h.ế.t trận, không có kẻ hèn nhát sợ chiến, đã kế thừa huyết mạch Kim Điệp, vậy thì phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ tộc Điệp. Thần dân tộc Điệp muốn nhìn thấy là vị Kim Điệp đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến, chứ không phải là kẻ vô dụng nhút nhát."
Nghe phụ thân nói vậy, sắc mặt Kim Triều thay đổi, trở nên vặn vẹo dị thường. Phụ thân đang làm cái gì vậy? Kích tướng sao? Nhất định phải ép hắn ra trận sao?
Tam Vương phi nhìn trượng phu mình: "Phu quân, Triều nhi nó..."
"Nàng là Tử Điệp, chuyện này không liên quan đến nàng."
Nghe trượng phu nói vậy, Tam Vương phi không dám nói thêm gì nữa. Bà hiểu, trượng phu tức giận rồi, tức giận con trai mình. Kim Triều cũng vậy, ba tháng trước, Tô Lạc đã nói rồi, nói y thuật của y bình thường, không muốn chữa trị cho Thất muội, sợ chữa không khỏi cho Thất muội, làm mất danh tiếng. Thế mà Triều nhi này lại lặng lẽ nói chuyện này cho phụ vương và mẫu hậu biết, kết quả là phụ vương và mẫu hậu lại mang theo Thất muội đến nhà bọn họ, yêu cầu lão nhị đi mời Tô Lạc đến xem bệnh cho Thất muội.
Kỳ thật hôm qua, trượng phu đã mắng Triều nhi một trận rồi. Trách Triều nhi chuyện lớn như vậy mà không nói với bọn họ là phụ mẫu, trách Triều nhi không nên lỗ mãng tiến cử Tô Lạc như vậy. Càng trách Triều nhi tự ý quyết định, còn chưa nói chuyện này với Tô Lạc, đã mang Thất muội đến đây.
Không biết Triều nhi nghĩ thế nào, đối mặt với sự trách mắng của trượng phu, vậy mà lại là vẻ mặt không cho là đúng. Lúc ấy, trượng phu nhìn thấy bộ dạng đó của Triều nhi rất tức giận, tuyên bố sau này sẽ không quản Triều nhi nữa, để hắn sau khi chuyện kết thúc thì đi Kim Điệp thành, không cần quay về Mẫu Đơn thành nữa.
Bát công chúa cũng nói: "Đúng vậy, Triều nhi cũng không nhỏ nữa, quả thật nên rèn luyện một chút. Có thể cùng Kim Tiên nhân tộc tỷ thí, thế nhưng là chuyện tốt mà biết bao nhiêu Võ tu Huyền Tiên cầu còn không được đấy."
Cửu công chúa nhìn Bát tỷ mình, nhíu mày. Nàng biết Bát tỷ không thích Triều nhi, thế nhưng, dù sao bọn họ cũng là cô ruột, lúc này còn muốn rơi井下石*, thật sự là không tốt lắm!
*rơi xuống giếng còn ném đá: chỉ hành động ra tay tàn nhẫn, lúc người ta gặp nạn không những không ra tay giúp đỡ mà còn nhân cơ hội giẫm đạp lên người ta.
Tô Lạc đi ra từ sau bàn, bước đến trước mặt Kim Triều, túm lấy cổ áo hắn, trực tiếp kéo hắn đến khoảng đất trống bên cạnh, nói: "Nơi này khá rộng rãi, chúng ta ở đây đi! Đừng nói ta ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ, ngươi đánh không lại có thể dùng thú hình, ta không ngại."
"Ta..."
Kim Triều còn muốn phản bác, nắm đ.ấ.m của Tô Lạc đã đ.ấ.m tới. Hắn vội vàng né tránh công kích của Tô Lạc, đánh nhau với y.