Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên thành nam phụ được cưng chiều - Chương 60: Lữ Đồng mời khách (9)

Cập nhật lúc: 2024-08-10 03:30:29
Lượt xem: 67

## Chương 60: Lữ Đồng mời khách (9)

 

Mọi người nhìn bộ dạng kính cẩn không dám nhận của Triệu Dũng, đều bật cười.

 

Triệu Dũng bị bốn người cười châm chọc có chút ngượng ngùng, tức giận trừng mắt nhìn Lữ Đồng một cái. "Sư đệ, chúng ta là huynh đệ tốt cùng nhau ra ngoài uống rượu, ngươi nói ngươi nhắc đến nàng ta làm gì?"

 

Lữ Đồng cười nói: "Ta đây không phải là đang lo lắng cho Triệu sư huynh sao? Sư huynh, ngài cũng đã ba mươi tuổi rồi!"

 

" y da, không vội, không vội." Khua khua tay, Triệu Dũng nói không vội.

 

Vương Tử Hiên nhìn về phía Triệu Dũng, cười nói: "Triệu sư huynh, kỳ thật mẫu lão hổ cũng không có gì không tốt. Ngươi không bằng cân nhắc một chút?"

 

Triệu Dũng nghe Vương Tử Hiên khuyên nhủ, lập tức lắc đầu. "Không không không, ta không thích nữ nhân quá hung dữ, ta thích nữ nhân dịu dàng."

 

Vương Tử Hiên đối với cách nói này rất không tán đồng. "Triệu sư huynh lời này sai rồi! Nữ nhân hung dữ, chỉ đối với nam nhân bên ngoài hung dữ, sẽ không đối với nam nhân của mình hung dữ. Nam nhân mà, kỳ thật tìm một nữ nhân có tính khiêu chiến, cũng rất tốt. Uống rượu mạnh nhất, ngủ với nữ nhân hoang dã nhất, chẳng phải càng thỏa mãn dục vọng chinh phục của nam nhân sao? Nói nữa, nếu nữ nhân này đối với nam nhân khác đều đặc biệt hung dữ, chỉ đối với một mình Triệu sư huynh ngươi dịu dàng, chẳng phải rất tốt sao?"

 

Mọi người nghe Vương Tử Hiên nói, đều ngẩn người. Ai cũng không nghĩ tới Vương Tử Hiên sẽ nói như vậy.

 

Tô Lạc là người đầu tiên phản ứng lại, cậu xấu hổ đỏ mặt. Nói: "Ta ra ngoài mua mấy quả linh quả! Các ngươi từ từ ăn." Nói xong, liền đỏ mặt rời đi.

 

Trương Quả thấy Tô Lạc đi rồi, nhịn không được cười khẽ. "Ta nói huynh đệ, ngươi thật sự dám nói a! Trước mặt tức phụ của mình, ngươi cũng dám nói như vậy?"

 

Vương Tử Hiên không cho là đúng cười. "Kỳ thật cũng không có gì. Ta cảm thấy Tô Lạc nhà chúng ta, chính là một con ngựa hoang đang chờ ta thuần phục. Cậu ấy không phải là người có tính cách nhu nhược, giả tạo. Cậu ấy là một người rất độc lập, rất kiên cường, sẽ không bao giờ vì mình là song nhi mà ỷ lại vào ta, tính cách tự lập tự cường của cậu ấy, cũng là một trong những nguyên nhân ta thích cậu ấy."

 

Vương Tử Hiên là người hiện đại, quan niệm thẩm mỹ và tu sĩ tu chân giới không giống nhau. Hắn không thích kiểu người yếu đuối, nhu nhược, cần hắn che chở, hắn thích kiểu người tự lập tự cường, có suy nghĩ của riêng mình, có chủ kiến, nguyện ý cùng hắn đồng cam cộng khổ, kề vai chiến đấu, hắn thích người sánh vai cùng hắn. Hắn hy vọng, bạn lữ của hắn cũng là người mạnh mẽ như hắn, không ai ỷ lại vào ai, lẫn nhau tôn trọng, yêu thương lẫn nhau.

 

Triệu Dũng nghe vậy, bậm bậm miệng. "Huynh đệ, ý ngươi là mẫu lão hổ so với nữ nhân dịu dàng có hương vị hơn?"

 

Vương Tử Hiên nhìn bộ dạng của Triệu Dũng, nhịn không được cười. "Đương nhiên, càng hoang dã càng có hương vị, cả ngày ủy khuất cầu toàn, giống như con vẹt, phụ họa theo ngươi, có ý nghĩa gì. Nữ nhân dịu dàng hiểu chuyện, nói trắng ra chính là không có chủ kiến, không có bản ngã, nữ nhân ỷ lại vào ngươi, loại nữ nhân này không có tính tình, không có cá tính, ngươi để nàng ta như thế nào, nàng ta liền như thế nào, ngươi cảm thấy cùng loại nữ nhân này sống cả đời, có thể có ý nghĩa sao?"

 

Triệu Dũng nghe vậy trầm tư hồi lâu. "Ngươi nói lời này ngược lại cũng có chút đạo lý!"

 

Vương Tử Hiên nhìn chằm chằm Triệu Dũng, tiếp tục khuyên nhủ: "Triệu sư huynh, chuyện này a, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ a! Đây chính là liên quan đến hạnh phúc cả đời của ngươi a!"

 

Triệu Dũng thận trọng gật đầu. "Ừm, ta trở về sẽ suy nghĩ kỹ lại."

 

Lữ Đồng nghiêng đầu nhìn về phía Vương Tử Hiên bên cạnh. "Uống rượu mạnh nhất, ngủ với nữ nhân hoang dã nhất? Vương sư đệ, lời này của ngươi rất thâm thúy a!"

 

"Lữ sư huynh quá khen, ta chỉ là có cảm mà phát. Ta cảm thấy một nam nhân, thành tựu lớn nhất chính là chinh phục một nữ nhân mà người khác không chinh phục được. Một nữ nhân đối với nam nhân khác hung dữ, cay nghiệt, duy chỉ đối với ngươi dịu dàng, cũng chưa chắc không phải là lựa chọn tốt nhất. Nữ nhân quá dịu dàng thì quá mức nhạt nhẽo, rất khó thỏa mãn hư vinh tâm của nam nhân."

 

Có câu nói, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ, kỹ không bằng trộm, trộm không bằng không trộm được. Nam nhân đối với những nữ nhân không có được là khó cưỡng lại nhất. Nữ nhân càng cay nghiệt, hung dữ, không dễ theo đuổi, càng có thể thỏa mãn dục vọng chinh phục của nam nhân.

 

Vương Tử Hiên sở dĩ nói những lời này, là bởi vì hắn biết, vị hôn thê của Lữ Đồng chính là một mẫu lão hổ, Lữ Đồng sở dĩ không thích đối phương, chính là cảm thấy đối phương không đủ dịu dàng thiện lương, không bằng Liễu Hạo Triết ôn nhu thiện lương, thiện giải nhân ý. Cho nên, Vương Tử Hiên hiện tại, muốn đem nhận thức của Lữ Đồng bẻ thẳng lại. Nếu như người Lữ Đồng thích là vị hôn thê Mã Khiết Khiết của hắn, như vậy, cũng liền không có chuyện của nam chính.

 

Lữ Đồng nghe vậy, nhịn không được l.i.ế.m liếm môi. Nghĩ thầm: Không biết vị hôn thê Mã Khiết Khiết của mình có tính là nữ nhân hoang dã nhất hay không. Rượu mạnh hắn đã uống qua, quả thật rất kích thích, nữ nhân hoang dã nhất, hắn thật đúng là chưa thử qua. Trước kia, mẫu thân an bài cho hắn hôn sự này, kỳ thật, Lữ Đồng rất bất mãn. Bất quá, lúc này nghe được lời Vương Tử Hiên nói, hắn lại cảm thấy, có thể cưới một mẫu lão hổ mà nam nhân khác đều thuần phục không được, có thể ngủ với một nữ nhân hoang dã nhất, cay nghiệt nhất, trở thành tồn tại mà tất cả nam nhân đều hâm mộ, dường như cũng không tệ.

 

Kỳ thật, tính tình của Đông Phương Minh Châu cũng rất cay nghiệt, cũng là một mẫu lão hổ có tiếng, bất quá, nàng đối với trượng phu và nhi tử đều rất dịu dàng. Lữ Đồng nghĩ đến mẫu thân của mình, lại nghĩ đến vị hôn thê Mã Khiết Khiết. Lúc này hắn mới hiểu, tại sao trong tông môn rất nhiều nam nhân đều hâm mộ phụ thân. Trước kia hắn cảm thấy người khác hâm mộ phụ thân, là bởi vì phụ thân cưới được đại tiểu thư Đông Phương gia, làm muội phu của Tông chủ, cho nên, các vị trưởng lão khác mới hâm mộ phụ thân, nhưng là, hiện tại hắn lại cảm thấy không chỉ như thế.

 

Trong số những người cùng thế hệ với phụ thân hắn, mẫu thân là người nhỏ tuổi nhất, mọi người đều gọi nàng là tiểu sư muội. Mẫu thân là nữ nhi của ngoại công, từ nhỏ đã học kiếm thuật, từ nhỏ đã có tính cách cường thế, rất nhiều nam tu ngưỡng mộ theo đuổi nàng, đều bị nàng đánh, có người thậm chí bị nàng đánh đến không dám xuất hiện trước mặt nàng nữa. Chính là một nữ nhân hung dữ, cay nghiệt như vậy, cuối cùng lại bị phụ thân cưới được, có thể nói, phụ thân vừa cưới được một vị đại tiểu thư, cũng là cưới được một nữ nhân hoang dã nhất. Không trách, nhiều người lại hâm mộ phụ thân như vậy.

 

Phụ thân có đôi khi, tự mình cũng nói, ông ấy thế nhưng là theo đuổi mẫu thân ba mươi năm, ngàn cay vạn đắng mới cưới được người a.

 

Lúc đó, nhìn bộ dạng thỏa mãn và tự hào của phụ thân, Lữ Đồng luôn không hiểu. Hiện tại, ít nhiều gì cũng đã hiểu ra một chút. Cưới được mẫu thân xinh đẹp nhất, hoang dã nhất, cá tính nhất, tự nhiên là chuyện mà phụ thân có thể tự hào cả đời.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nam-phu-duoc-cung-chieu/chuong-60-lu-dong-moi-khach-9.html.]

Tô Lạc đi rồi, bốn người Vương Tử Hiên đều là nam nhân, bốn người trò chuyện vui vẻ, nâng chén chúc mừng. Mỗi người đều uống đến say mèm.

 

……………………………………

 

Tô Lạc nhìn Vương Tử Hiên say khướt, đi đường loạng choạng, cũng không biết là làm sao trở về nhà. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Cam chịu đỡ Vương Tử Hiên trở về phòng ngủ.

 

Tô Lạc cởi bỏ ngoại bào và giày cho Vương Tử Hiên, kéo chăn qua, đắp lên người ái nhân.

 

Vương Tử Hiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn chằm chằm Tô Lạc. Nhịn không được cười ngây ngô. "Lạc Lạc! Lạc Lạc..."

 

Tô Lạc cảm giác eo bị ôm lấy, cả người bị kéo vào trong lòng đối phương. Cậu đỏ mặt. "Tử Hiên, huynh say rồi."

 

"Lạc Lạc, em là tức phụ của ta, là phu lang của ta, là người của ta." Nói xong, Vương Tử Hiên trực tiếp hôn tới.

 

Tô Lạc bị hôn đến ngây người tại chỗ. Hồi lâu sau, mới lúng túng đẩy đối phương ra. "Tử Hiên, đừng náo, huynh say rồi."

 

Vương Tử Hiên nhìn chằm chằm gò má ửng đỏ của Tô Lạc, nhịn không được cười. "Lạc Lạc, em chính là con ngựa hoang của ta, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta muốn em ở dưới thân ta, khóc lóc cầu xin tha thứ. Cầu ta tha cho em."

 

Tô Lạc nghe vậy, mặt càng đỏ hơn. "Đừng, đừng nói bậy."

 

Vương Tử Hiên nhìn chằm chằm Tô Lạc cười hì hì. Ôm lấy thân thể mềm mại của Tô Lạc, cọ cọ trên người Tô Lạc, nằm trên vai Tô Lạc ngủ thiếp đi.

 

Tô Lạc nhìn nam nhân đang ngủ say trong lòng, bất đắc dĩ lắc đầu. Kéo chăn qua, đắp lên người đối phương. Nghĩ thầm: Cũng không biết Tử Hiên này là uống bao nhiêu? Chắc chắn là uống không ít, không ở bên cạnh nhìn hắn quả nhiên là không được.

 

Tô Lạc giơ tay lên, vén những sợi tóc lòa xòa trên trán Vương Tử Hiên, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ của nam nhân. "Nữ nhân hoang dã nhất? Có phải ta cũng phải làm một song nhi hoang dã nhất? Tử Hiên mới càng thích ta hơn? Nhưng mà như thế nào mới tính là hoang dã?"

 

Tô Lạc nhìn chằm chằm gương mặt ái nhân, suy tư. Hung dữ, cay nghiệt chính là hoang dã sao? Nhưng là, cậu dường như không phải là song nhi hung dữ, cay nghiệt a? Vậy, Tử Hiên có phải sẽ không thích cậu? Không, sẽ không, Tử Hiên sẽ không đâu. Nghĩ đến đây, Tô Lạc không khỏi có chút lo lắng. Cậu đến gần gương mặt nam nhân, đỏ mặt, bất an hôn lên má đối phương.

 

Đều nói rượu vào lời thật, vừa rồi, Tử Hiên hình như nói, cậu chính là con ngựa hoang của hắn. Cho nên, trong lòng Tử Hiên, cậu chính là song nhi hoang dã nhất sao? Nghĩ đến đây, Tô Lạc mím môi cười.

 

Vương Tử Hiên ngủ một giấc này đến tận một canh giờ sau. Tỉnh lại, hắn mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc của Tô Lạc, nhịn không được cười. Chụm lại hôn lên má đối phương. "Ta ngủ lâu lắm rồi sao?"

 

"Không có, chỉ ngủ một lát thôi, dậy đi!" Tô Lạc đỏ mặt giục đối phương dậy.

 

Vương Tử Hiên nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Không muốn ngủ chung giường với ta sao?"

 

Tô Lạc nghe vậy, mặt càng đỏ hơn. "Ta, chúng ta là tu sĩ, ngủ cái gì mà ngủ?"

 

Vương Tử Hiên nhìn gương mặt đỏ bừng của Tô Lạc, bất đắc dĩ cười. "Được rồi, không trêu chọc em nữa. Thời gian không còn sớm, ta phải đi học trận pháp thuật." Nói xong, Vương Tử Hiên lưu luyến không rời buông Tô Lạc ra.

 

Tô Lạc lập tức chui ra khỏi chăn, đỏ mặt xuống giường.

 

Vương Tử Hiên nhìn tức phụ chạy nhanh như vậy, vẻ mặt uất ức. "Ta lại kém hấp dẫn đến vậy sao? Em ở cùng ta thêm một khắc cũng không muốn?"

 

Tô Lạc nghe vậy, vội vàng lắc đầu. "Không phải, chúng ta, chúng ta còn chưa thành thân?"

 

Vương Tử Hiên nhìn chằm chằm Tô Lạc. "Năm sau, em qua sinh nhật mười tám tuổi, chúng ta liền thành thân."

 

Tô Lạc nghe vậy, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Vương Tử Hiên một cái. "Ta, ta đi luyện khí." Nói xong, cậu x

ấu hổ chạy mất.

 

Vương Tử Hiên nhìn bóng lưng rời đi của Tô Lạc, bất đắc dĩ lắc đầu. "Tên ngốc này."

 

 

Loading...