Xuyên thành nam phụ được cưng chiều - Chương 281
Cập nhật lúc: 2024-08-28 10:06:15
Lượt xem: 37
## Chương 281: Học tập phù văn (1)
Thủy Linh nhìn Vương Tử Hiên, nói: "Chủ nhân, nếu người muốn có khôi lỗi cấp cao hơn, người có thể để Tô Lạc học khôi lỗi thuật."
Vương Tử Hiên nghe vậy, nhướng mày: "Vì sao ngươi không để ta đi học khôi lỗi thuật?"
"Không, chủ nhân không thích hợp học khôi lỗi thuật. Thông thường, mười khôi lỗi sư thì có tám người là luyện khí sư, luyện khí sư là thích hợp nhất để học khôi lỗi thuật. Chủ nhân tuy rằng tinh thông ngũ hành thuật số, nhưng người không phù hợp để học tập khôi lỗi thuật."
Vương Tử Hiên khẽ gật đầu: "Thì ra là vậy. Nếu nói như vậy, Lạc Lạc quả thật thích hợp học tập khôi lỗi thuật hơn ta. Đúng rồi, chủ nhân trước kia của ngươi có biết khôi lỗi thuật không? Có truyền thừa về khôi lỗi thuật sao?"
Thủy Linh lắc đầu: "Không có, chủ nhân trước kia của ta chỉ tinh thông hai loại thuật số, cho nên trong cung điện này không có truyền thừa về khôi lỗi thuật."
Vương Tử Hiên khẽ gật đầu: "Thì ra là thế."
Mộc Linh nhìn Thủy Linh: "Vậy những khôi lỗi này là từ đâu đến?"
Thủy Linh đáp: "Khôi lỗi trong cung điện đều là do chủ nhân trước kia của ta mua. Tổng cộng là ba mươi sáu con khôi lỗi hình thú, trong tẩm điện còn có bốn con khôi lỗi hình người. Là hình dạng bốn nữ tu xinh đẹp, là nha hoàn."
Vương Tử Hiên hiểu rõ: "Nói cách khác, trong Tinh Thần cung điện tổng cộng có bốn mươi con khôi lỗi, ba mươi sáu con khôi lỗi hình thú, thêm bốn con khôi lỗi hình người, vậy bốn con khôi lỗi hình người kia cũng là cấp bảy sao?"
Thủy Linh gật đầu: "Đúng vậy, khôi lỗi hình người cũng là cấp bảy."
Vương Tử Hiên gật đầu, tâm niệm vừa động, trở về ngoại điện. Lần này, Vương Tử Hiên lựa chọn cánh cửa màu bạc, bước vào cánh cửa này, hắn nhìn thấy phía trên mật thất phủ đầy lôi võng màu tím. Hắn nhìn Thủy Linh, hỏi: "Thủy Thủy, nơi này là công kích lôi điện sao?"
"Đúng vậy, nơi này là công kích lôi điện cấp tám, tu sĩ đến đây đều không chịu nổi một tháng đã chết."
Vương Tử Hiên hiểu rõ.
Hắn mất ba ngày, đi hết ba mươi sáu mật thất phía sau mười hai cánh cửa.
Cánh cửa thứ nhất phía nam là cửa vàng được chế tạo bằng vàng ròng, cửa ải đầu tiên bên trong cửa vàng là công kích vũ tiễn hệ kim. Mật thất thứ ba sau cửa vàng có ba con khôi lỗi kim báo, không bị hư hại.
Cánh cửa thứ hai được chế tạo bằng bạc nguyên chất, cửa ải đầu tiên phía sau cánh cửa bạc là công kích lôi điện. Mật thất thứ ba phía sau cánh cửa bạc có ba con khôi lỗi sư tử bạc, không bị hư hại.
Cánh cửa thứ ba được chế tạo bằng đồng. Ba mật thất phía sau cửa đồng, giống hệt với ba mật thất mà Vương Tử Hiên đã trải qua. Cửa ải thứ nhất là mật thất trọng lực, cửa ải thứ hai là mật thất hồn lực. Cửa ải thứ ba là ba con khôi lỗi bạch hổ màu trắng.
Cánh cửa thứ nhất phía bắc được khảm bằng vỏ sò, khảo nghiệm trong mật thất đầu tiên phía sau cánh cửa vỏ sò là khảo nghiệm thủy cầu cấp tám, Thủy Linh nói, năm tu sĩ đến đây chỉ kiên trì được hai năm, liền bị c.h.ế.t đuối. Mật thất thứ ba có ba con khôi lỗi thủy xà. Nghe nói là khôi lỗi chống nước, có thể sử dụng trong nước.
Cánh cửa thứ hai được khảm bằng ngọc trai. Mật thất đầu tiên phía sau cánh cửa ngọc trai là mật thất công kích băng hệ. Công kích của mật thất này cũng rất lợi hại. Mật thất thứ ba có ba con khôi lỗi băng hùng.
Cánh cửa cuối cùng được khảm bằng xương cốt hải thú, bố trí ba mật thất giống hệt với ba mật thất mà Vương Tử Hiên đã đi qua, khôi lỗi cũng là khôi lỗi bạch hổ.
Cánh cửa thứ nhất phía đông được chạm khắc bằng gỗ lim quý giá, mật thất phía sau cửa gỗ lim là một hỏa diễm mật thất, hỏa diễm khí tức vô cùng khủng bố. Ba con khôi lỗi trong mật thất thứ ba là ba con hỏa xà.
Cánh cửa thứ hai được bện bằng Tử Ngọc Trúc, công kích ẩn giấu bên trong cửa trúc là công kích mộc hệ, trong mật thất mọc rất nhiều bất tử đằng mạn. Mộc Linh rất thích những dây leo này, nói là muốn ở lại đây, luyện hóa hết những dây leo đó. Vương Tử Hiên cũng không ngăn cản. Khôi lỗi trong mật thất thứ ba là sói màu xanh biếc.
Cánh cửa cuối cùng được ghép bằng gỗ mục nát. Ba mật thất phía sau cánh cửa gỗ mục nát này chính là ba mật thất mà Vương Tử Hiên và Tô Lạc đã đi qua.
Cánh cửa thứ nhất phía tây được chạm khắc bằng ngọc thạch màu đỏ, phía sau cánh cửa là công kích phong hệ, mật thất thứ ba có ba con khôi lỗi nhện đỏ, to bằng những con hổ, sư tử kia.
Cánh cửa thứ hai được ghép bằng đá đỏ, công kích phía sau cánh cửa là công kích thổ hệ. Mật thất thứ ba có ba con khôi lỗi kiến đen, to bằng những con yêu thú khác.
Cánh cửa cuối cùng là cửa đá xanh bình thường nhất, ba mật thất phía sau cánh cửa giống hệt với những gì Vương Tử Hiên đã đi qua.
Vương Tử Hiên đi dạo hết ba mươi sáu mật thất, kiểm tra một lượt, phát hiện chỉ có ba con khôi lỗi bạch hổ của bọn họ bị đánh hỏng, những khôi lỗi khác đều nguyên vẹn, không bị hư hại.
Đi dạo xong ngoại điện, hắn liền đi dạo nội điện. Nội điện của Tinh Thần cung điện cũng rất lớn. Bên ngoài nội điện có vườn hoa, bên trong nội điện có chính điện, đông tây sườn điện, tẩm điện, tu luyện thất, còn có một suối nước nóng để ngâm mình, đông sườn điện là thư phòng, bất quá trong thư phòng không có sách vở gì quan trọng, rất nhiều thứ sưu tầm đều là thoại bản.
Vương Tử Hiên ban đầu nhìn thấy thư phòng rất vui mừng, nhưng khi nhìn thấy sách trong thư phòng, liền ngây người, không có truyền thừa thuật số, không có truyền thừa công pháp, đều là thoại bản cẩu huyết, vị tu sĩ cấp tám, nguyên chủ nhân của Thủy Linh này, không ngờ lại có sở thích xem thoại bản, phải nói là, sở thích của vị tiền bối này thật sự rất bình dị gần gũi.
Tây sườn điện là tạp vật phòng, trong phòng chất đống lung tung đủ thứ đồ vật, người không biết những thứ đó nhất định sẽ cho rằng nơi đó là bãi rác, bất quá, Vương Tử Hiên liếc mắt một cái đã nhận ra những thứ lung tung rối loạn đó. Đó đều là vật liệu chế tác phù văn dịch và minh văn dịch. Xem ra, tây sườn điện này hẳn là nơi vị tiền bối kia chế tác phù văn dịch và minh văn dịch.
Vương Tử Hiên tìm thấy rất nhiều vật liệu chế tác phù văn dịch cấp bảy trong đống vật liệu, điều này khiến hắn mừng rỡ như điên. Thầm nghĩ: Vật liệu của vị tiền bối này thật sự rất nhiều. Không tệ, không tệ, có những vật liệu này, cộng thêm truyền thừa mà vị tiền bối để lại, hắn có thể học tập phù văn thuật cấp bảy.
Vương Tử Hiên tham quan một vòng, cũng nhìn thấy bốn con khôi lỗi nữ tu trong tẩm điện, kiểm tra một chút, phát hiện bốn con khôi lỗi này cũng nguyên vẹn, có thể sử dụng.
Hắn quét dọn Tinh Thần cung điện từ trong ra ngoài, trồng linh thảo cấp sáu trong vườn hoa, lau chùi sạch sẽ tất cả đồ đạc trong cung điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nam-phu-duoc-cung-chieu/chuong-281.html.]
Nhìn cung điện hoàn toàn mới này, Vương Tử Hiên mỉm cười. Như vậy mới giống một ngôi nhà! Hắn vì theo đuổi tu chân đại đạo, thường xuyên mang theo Tô Lạc chạy đông chạy tây, thủy chung cũng không thể cho Tô Lạc một ngôi nhà, bất quá, hiện tại đã khác, có cung điện này, bọn họ đi đâu, nhà cũng có thể mang theo đến đó.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ Tinh Thần cung điện, Vương Tử Hiên liền bắt đầu bán đồ, đem những thứ trong tay không dùng đến, chia làm nhiều đợt bán vào Thời Quang thành. Bởi vì đồ đạc quá nhiều, cho nên, Vương Tử Hiên chỉ có thể chia làm nhiều đợt bán, mỗi tháng bán một phần, bán suốt một năm mới bán hết toàn bộ.
Sau khi bán hết những thứ không dùng đến trên người, Vương Tử Hiên liền bắt đầu làm trạch nam, ở nhà chuyên tâm học tập phù văn thuật cấp bảy.
…………………………
Mười năm sau, hoang sơn
Vương Tử Hiên đang vẽ bùa trong thư phòng, Thủy Linh bay vào, nói: "Có hai nam, hai nữ. Ở bên ngoài gõ vào trận pháp phòng ngự của ngươi."
Vương Tử Hiên nghe vậy, dừng bút, nhìn Thủy Linh, hỏi: "Bốn người sao? Là thực lực gì?"
Thủy Linh đảo mắt: "Đều là phế vật cấp năm."
Vương Tử Hiên gật đầu, đặt bút phù văn trong tay xuống, lấy mặt nạ đeo lên mặt, nói với Thủy Linh: "Thủy Thủy, ngươi ở lại trong cung điện, ta đi xem sao."
"Ồ!" Thủy Linh gật đầu đáp ứng.
Vương Tử Hiên tâm niệm vừa động, trực tiếp rời khỏi Tinh Thần cung điện, bước ra khỏi trận pháp phòng ngự. Hắn nhìn thấy bốn người đến, hai nam hai nữ, hai nam tu là thực lực ngũ cấp đỉnh phong, hai nữ tu là thực lực ngũ cấp hậu kỳ. Hơn nữa, là người quen, không phải ai khác, chính là hai nghĩa nữ của Sở Hùng, Sở Kiều và Sở Lâm.
Vương Tử Hiên nhướng mày, nhìn hai người: "Hai vị Sở sư chất, tìm ta có việc gì sao?"
Sở Kiều nghe vậy, không khỏi sững sờ: "Tiền bối quen biết chúng ta?"
Vương Tử Hiên mỉm cười, đưa tay tháo mặt nạ xuống, nói: "Hai người các ngươi nên gọi ta là sư thúc mới đúng."
Sở Kiều nhìn thấy mặt Vương Tử Hiên, không khỏi trợn to mắt, vẻ mặt kinh ngạc, vậy mà là Vương Tử Hiên, sao lại là hắn?
Sở Lâm cũng vẻ mặt không thể tin nổi: "Vương Tử Hiên, sao lại là ngươi?"
Sở Kiều kéo tay áo Sở Lâm, nở nụ cười lễ phép với Vương Tử Hiên: "Thì ra là Vương sư thúc!"
Hai nam tử đi theo Sở Kiều và Sở Lâm là lão tam Sở Trấn Đông và lão tứ Sở Trấn Tây. Hai người bọn họ chưa từng gặp Vương Tử Hiên. Bất quá, đã từng xem qua lưu ảnh thạch ghi lại cảnh Vương Tử Hiên và Tuyết Băng quyết đấu. Coi như là đã từng nhìn thấy dung mạo của Vương Tử Hiên. Quả thật giống hệt người trước mắt.
Sở Trấn Đông nói: "Vương sư thúc, ta là con trai thứ ba của nghĩa phụ, ta tên Sở Trấn Đông. Vị này là lão tứ - Sở Trấn Tây."
Sở Trấn Tây vội vàng hành lễ: "Gặp qua Vương sư thúc."
Vương Tử Hiên khoát tay: "Bốn vị hiền chất không cần khách khí." Nói xong, hắn mở trận pháp phòng ngự ra, nói: "Bốn vị hiền chất vào trong nói chuyện."
Bốn người nhìn cung điện trước mặt, không khỏi giật giật khóe miệng, thầm nghĩ: Cung điện của Vương Tử Hiên thật lớn!
Vương Tử Hiên trực tiếp dẫn bốn người đi chính điện. Một nữ bộc khôi lỗi lập tức đi tới, rót trà cho năm người, lấy linh quả ra chiêu đãi khách.
Vương Tử Hiên nói: "Bốn vị hiền chất đừng khách khí, uống trà."
Bốn người bưng chén trà lên, đều uống một ngụm.
Sở Trấn Đông nói: "Vương sư thúc, chúng ta nghe nói trên núi có trận pháp, cho nên mới đến xem thử, không có ý gì khác."
Sở Trấn Tây cũng gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, nếu chúng ta biết là Vương sư thúc ở đây, chúng ta sẽ không đến quấy rầy."
Vương Tử Hiên cười nhạt không để ý: "Không sao, các ngươi đều là người của Thời Quang thành. Bảo vệ Thời Quang thành cũng là nhiệm vụ và trách nhiệm của các ngươi. Ta có thể hiểu được. Ta tương đối thích yên tĩnh, cho nên mới ở ngoài thành. Bất quá, tháng sau ta sẽ không ở đây nữa, Sở sư huynh nếu hỏi tới, các ngươi cứ việc nói thật."
Sở Trấn Đông gật đầu: "Vâng, chúng ta đã biết."
Sở Lâm nhìn Vương Tử Hiên, hỏi: "Vương sư thúc, sao không thấy Tô sư thúc đâu?"
Vương Tử Hiên mỉm cười: "Lạc Lạc đi Thời Quang tháp, còn chưa trở về."
Sở Lâm nghe vậy, khẽ gật đầu.
Bốn huynh muội nhà họ Sở cũng không thân quen với Vương Tử Hiên, cũng không có gì để nói, cho nên, sau khi uống một chén trà liền rời khỏi cung điện của Vương Tử Hiên.