Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-03-15 06:24:08
Lượt xem: 53
Dù sao bây giờ đã rất trắng rồi, trong phòng, thỉnh thoảng cũng không cần che kín mình như vậy.
Giang Niệm Tư đối mặt tủ thuốc hốt thuốc, đưa lưng về phía cửa và bàn thu tiền.
“Bác sĩ Giang, bác sĩ Giang...”
Triệu Phương Như xông vào, vốn muốn chia sẻ tin vui này cho Giang Niệm Tư, tầm mắt nhìn quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng quen thuộc.
Hở, người đâu?
Giang Niệm Tư cầm thuốc xong, quay người lại ngoắc cô ta: “Ở đây”
Hỏ?
Triệu Phương Như sửng sốt một giây, đột nhiên định thần nhìn lại.
Nhìn thấy khuôn mặt như hoa như trăng đó của Giang Niệm Tư, cảm thấy hơi thở đều ngừng lại một chút.
Suy đoán trước kia của cô ta thực sự đúng.
Khuôn mặt này của Giang Niệm Tư, nếu mà trắng, nhất định là một siêu cấp mỹ nữ.
DTV
Nhìn đôi mắt long lanh đó, nhìn làn da mềm mại đó giống như đậu hủ trắng, nhìn đôi môi đỏ mọng đó, nhìn đó...
Triệu Phương Như đã không tìm được từ để hình dung.
Trong đầu chỉ có bốn chữ - Thật sự xinh đẹp!
Còn có quần áo trên người cô...
Ôi!
Triệu Phương Như che miệng, cô ta chưa bao giờ biết dáng người bác sĩ Giang lại đẹp như vậy.
Nhìn vòng eo thon nhỏ đó.
Thật đúng là khuôn mặt đẹp dáng người đẹp.
“Phương Như?” Giang Niệm Tư đưa tay giơ giơ trước mặt cô ta, hơi có phần xấu hổ.
Đến một đời này, không có bao nhiêu người nhìn chằm chằm cô si ngốc, đột nhiên đến một chiêu này, cô có chút không thích ứng.
Ối, ai không muốn trở thành trung tâm giữa đám đông.
Trong lòng Giang Niệm Tư vui sướng tới mức muốn nổ tung.
Quả nhiên, ngũ quan có xinh đẹp đi nữa mà đen thành than hòn, cùng lắm cũng chỉ là đẹp, sẽ không khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.
Triệu Phương Như tỉnh táo lại không nhịn được khen: “Bác sĩ Giang, cô đẹp quá.
“Cám ơn”Giang Niệm Tư mỉm cười cong mắt, ai mà không thích nghe người khác khen ngợi chứ?
Ôi, suy cho cùng thì cô cũng là một dân thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-86.html.]
Triệu Phương Như suýt chút nữa quên mục đích tới đây của mình, sau khi nhớ đến, mới đưa tờ đơn cho Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang, cô nhìn nè, đây là tờ đơn tôi nhận được vào hôm nay”
13 người đặt.
Nhanh như vậy sao?
Quả nhiên vẫn cần phát triển thêm nhiều người để cùng bán.
Cũng giống như kinh doanh trên mạng của đời sau.
“Được, ngày mai tôi đưa cho cô.”
Triệu Phương Như vội từ chối: “Đừng, đừng nhanh như thế.”
Giang Niệm Tư nôn nóng kiếm tiền, nghi ngờ nhìn về phía cô ta: “Sao vậy?”
Triệu Phương Như nhanh chóng giải thích của cô nói cho Giang Niệm Tư.
Giang Niệm Tư vừa nghe, vui vẻ, kế hay.
Đó không phải là tiếp thị đói khát cho đời sau sao?
Nhìn cô xem, nôn nóng kiếm tiền, ngược lại quên những thứ này.
“Được, vậy qua vài nữa ngày tôi làm, họ có hỏi tiếp thì cô cứ tìm đại lý do nào đó đánh lừa cho qua, trì hoãn thêm vài ngày.
Chuyện chính đã nói xong, Giang Niệm Tư nhìn TPV vẫn chưa đi, đang muốn hỏi cô ta còn có chuyện gì thì thấy cô ta nhìn chằm chằm vào quần áo trên người cô.
Giang Niệm Tư lập tức hiểu được.
Triệu Phương Như vốn là một cô gái yêu cái đẹp, thấy quần áo đẹp nhất định sẽ động tâm.
Quả nhiên, cô ta lên tiếng.
Giọng điệu Giang Niệm Tư thản nhiên nói: “Ồ, cái này, là chị tôi may giúp tôi.
A, lại là chị ruột.
Triệu Phương Như nắm lấy tay cô: “Vật cô có thể bảo chị cô may cho tôi một bộ được không?”
“Tất nhiên được rồi, nhưng phải thu phí”
“Cái đó nhất định, tôi cũng không thể ăn quỵt, hì hì, nhà tôi có vải, ngày mai tôi lấy đến đây cho cô, bảo chị cô may cho tôi cái tương tự như của cô.”
“Được.
Tiễn Triệu Phương Như, Giang Niệm Tư sờ cằm cảm khái, dáng người đẹp thực sự vẫn có lợi thế..
Chẳng phải là, mọi người thấy cô mặc đẹp đều muốn mua quần áo trên người cô.
Hôm nay đã có vài bệnh nhân khen quần áo cô đẹp, còn hỏi cô may ở đâu.
Mặc dù cộng thêm Triệu Phương Như, mới nhận được hai đơn nhưng đã rất tốt rồi, suy cho cùng cũng chỉ vừa bắt đầu.