Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 70
Cập nhật lúc: 2025-03-15 06:23:37
Lượt xem: 43
Vị khách kia rất nhanh đã rời khỏi, Giang Niệm Tư nghe thấy bà chủ mà Giang Tuyết nói đối xử với cô ấy rất tốt nói: “Giang Tuyết, Làm khó cho cô rồi, cô nhẫn nhịn một chút, vị Lý thái thái này là khách hàng cũ của ta, cửa hàng chúng ta không thể để mất bà ta, quay lại phát cho cô hồng bao nhiều thêm một khối tiền.”
Giang Tuyết che lại gương mặt đang nóng lên, thấp giọng nói: “Đã biết”
Giang Niệm Tư đợi một lúc lâu, mới đi vào trong của hàng, giả bộ như vừa mới đến.
“Chị.” Cô gọi một tiếng.
Lúc đó Giang Tuyết đang dẫm lên máy may khâu vá quần áo.
Nghe thấy thanh âm đó, cô ấy cho rằng bản thân nghe nhầm.
Mãi cho đến khi Giang Niệm Tư chạy đến trước mặt cô ấy, cười cười mà nói với cô ấy: “Chị, chị không nghe thấy sao?”
Giang Tuyết lấy lại tinh thần, theo bản vô thức che mặt lại, sợ trên mặt sẽ có dấu vết.
“Tư Tư, em như thế nào lại lên tới huyện thành?”
“Vâng, có một chút việc nhỏ, đợi lát nói với chị sau, chị khi nào thì tan làm?”
“Đây có phải là em gái mà cô vẫn luôn khen ngợi phải không?” Bà chủ vốn đang im lặng hỏi.
Giang Tuyết quay đầu nói với bà chủ: “Đúng vậy, là em gái của tôi”
Bà chủ cảm thấy hôm nay có lỗi với Giang Tuyết, nghe cô ấy nói vậy, suy nghĩ rồi nói: “Em gái cô khó khăn lắm mới lên thành huyện được một chuyến, thế này đi, tôi cho cô nghỉ làm nửa ngày, để cô dẫn em gái mình ra ngoài đi dạo đi?”
Lúc này trên mặt Giang Tuyết mới thật sự nở ra nụ cười, hai mắt cô ấy cong thành trăng non, cười nói: “Cảm ơn bà chủ, đi thôi Tư Tư, chị mang em đi dạo phố.”
Giang Niệm Tư bị Giang Tuyết lôi kéo chạy đi ra ngoài, cô ấy mang cô đi đến bên cạnh cửa hàng bánh bao.
“Ông chủ, cho năm cái bánh bao thịt”
DTV
Ngày hôm qua Giang Tuyết vừa mới được phát tiền lương, được đến mười hai đồng tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-70.html.]
Có thể nhìn ra được, Giang Tuyết thật sự rất là vui vẻ.
Ông chủ để bánh bao lên trên bàn, Giang Tuyết duỗi tay cầm lấy, bị nóng đến, cô ấy đem bánh bao ném qua ném lại.
“Hô, thật nóng, Tư Tư em mau ăn đi, chị nhớ là, em thích nhất ăn bánh bao thịt”
Có lần Đinh Hồng Mai đưa Giang Tuyết và Giang Niệm Tư đi lên trấn.
Đinh Hồng Mai đi đổi đồ, Giang Tuyết và Giang Niệm Tư liền cùng chờ ở trước cửa hàng bánh bao.
Hai chị em lần đầu tiên đi lên trấn, cũng không dám chạy lung tung.
Trong cửa hàng bánh bao thường xuyên truyền đến mùi hương của thịt, Giang Tuyết cũng thèm, nhưng mà cô ấy cũng không giống như em gái biểu hiện ra rõ ràng như vậy.
Chỉ nhớ rõ có một người lớn mua bánh bao, vừa mới cắn được một miếng, đã bị rơi xuống mặt đất.
Trên mặt đất toàn là tro bụi.
Chờ người kia đi rồi, em gái mới cẩn thận nhặt cái bánh bao lên rồi cắn một miếng.
Hình ảnh đó đến bây giờ Giang Tuyết vẫn còn nhớ rõ Từ lúc đó cô ấy liền thề rằng, nhất định phải kiếm nhiều tiền, làm cho người trong nhà sống thật tốt, làm cho em gái có thể ăn bánh bao thịt, không cần phải đi nhặt lại bánh của người khác làm rơi trên đất để ăn.
Cho nên cô ấy không thể làm mất đi công việc này.
Nhìn thấy Giang Niệm Tư không duỗi tay ra cầm lấy, Giang Tuyết nói: “ Tư Tư, em thất thần cái gì, mau ăn đi, đợi lát nữa lạnh thì không ăn được rồi.
Giang Niệm Tư nghĩ đến vừa nhìn thấy một cạnh tượng như vậy, chua xót đau lòng muốn chết.
Giang Tuyết lòng tự ái có chút cao, nếu không phải quan tâm đến mặt mũi của Giang Tuyết, cô vừa nãy đã lao đi ra.
Giang Niệm Tư vốn không muốn nhắc tới chuyện này, nhưng mà cô thật sự không nhịn được.
Nhìn thấy má phải của Giang Tuyết đều bị đỏ lên, còn mang vẻ mặt phấn khích đưa bánh bao cho cô, Giang Niệm Tư trong lòng khó chịu vô cùng.
“Chị, có đau hay không?” Cô duỗi tay nhẹ nhàng xoa má phải của Giang Tuyết.