Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 568
Cập nhật lúc: 2025-03-22 07:18:23
Lượt xem: 5
“Người anh em, tin vào đôi mắt tinh tường của tôi đi, bà chủ Giang cũng thích cậu đấy”
“Hả?” Thiệu Dương vô thức liếc hắn một cái, thanh âm nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng tâm tư lại mất khống chế trở nên sinh động: “Sao lại nói như vậy?”
“Hôm nay ba người chúng ta cùng nhau ăn cơm, ánh mắt bà chủ Giang nhìn cậu, gần như dán chặt vào cậu, cô ấy nhất định thích cậu, tin trực giác của tôi đi.”
Thiệu Dương rất nhạy cảm với những ánh nhìn.
Sao anh ấy lại không cảm thấy cách cô ấy nhìn anh gần như muốn dán chặt?
Nhưng lại cảm thấy cô ấy cười với Mục Thần rất ngọt.
“Cậu có nhìn nhầm không?”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Thiệu Dương vẫn có một cảm giác mong đợi.
“Tất nhiên là không rồi, tôi là ai chứ, người từng trải trên tình trường, sẽ không nhìn nhầm đâu.”
DTV
“Vậy sao?”
Thiệu Dương khoanh tay trước ngực, trong đôi mắt trong veo hiện lên nụ cười: “Ngày mai tôi sẽ tìm cơ hội thử xem”
“Còn thử gì nữa, sao không trực tiếp theo đuổi đi?”
“Không được.” Thiệu Dương dựng ngón tay lên: “Tôi không làm chuyện mà tôi không nắm chắc.”
Đối phương còn chưa có hảo cảm với anh ấy, nếu hành động tùy tiện, sợ đến lúc đó ngay cả cơ hội đến gần cũng không có.
Hơn nữa, hiện tại anh ấy cũng đang theo đuổi cô, đây không phải là đang tạo hảo cảm sao?
Mục Thần biết tên này có nặng tâm tư, dứt khoát kệ anh ấy.
Thiệu Dương tựa hồ không có bị Mục Thần ảnh hưởng, kỳ thực sau khi về nhà anh ấy đã cả đêm không ngủ được.
Anh không khỏi nghĩ, cô ấy thực sự thích anh sao?
Ý nghĩ này, khiến nụ cười trên khóe môi anh ấy vẫn chưa tắt đi.
Ngày hôm sau, Thiệu Dương trực tiếp đi tìm cô ấy.
Lý do là để xem vết thương ở chân của cô ấy đã lành chưa.
Lần này không viện cớ gì, mà dần dần bộc lộ tâm ý của mình.
Giang Tuyết hôm nay ngủ muộn, tóc rối, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ấy lờ mờ đứng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-568.html.]
Hỏi xem bên ngoài là ai, liền nghe thấy giọng Thiệu Dương, lập tức tỉnh lại.
Anh chàng này tới rồi.
Cô ấy liền lay tóc, lau khóe mắt xem có dính nghèn hay không.
Làm xong mọi thứ, cô ấy mới bình tĩnh mở cửa.
Từ góc nhìn của Thiệu Dương, cô thò đầu ra khỏi cửa, cười đến đáng yêu ngốc nghếch.
“Đồng chí Thiệu, sao anh đột nhiên lại tới tìm tôi thế?”
Thiệu Dương ho khan, yên lặng nhìn cô ấy: “Hôm qua không phải em bị đau chân sao? Tôi đến xem em thế nào?”
“Chân?” Giang Tuyết suýt quên việc giả vờ đau chân hôm qua, sau khi anh ấy nhắc nhở, cô ấy lập tức trả lời: “Ồ, đã lành rồi, anh vào trước đi.”
Ánh mắt Thiệu Dương nóng bỏng nhìn cô ấy, không bỏ sót từng biểu cảm và biến hóa trong mắt cô ấy.
Cô ấy là vừa chột dạ sao?
Tầm mắt từ mặt cô ấy, chậm rãi di chuyển đến mu bàn chân cô ấy, giọng điệu đầy ẩn ý: “Nhanh như vậy đã thấy lành rồi sao?”
Người đàn ông này đang thử cô ấy!
Ăng-ten trong đầu Giang Tuyết nhanh chóng dựng lên.
Không biết tại sao, nhưng ở trước mặt anh ấy, Giang Tuyết luôn có cảm giác không muốn bị anh ấy nhìn thấu!
Một loại dục vọng hiếu thắng không thể giải thích được.
Nếu anh ấy thử, có nghĩa chắc chắn đang nghi ngờ, biểu hiện vừa rồi của cô ấy, nhất định lộ ra sơ hở.
Chắc hẳn anh ấy đã nghĩ cô ấy đang nói dối.
Trong trường hợp này, liền thuận thế mà làm đi.
Cô tiếp tục cảm thấy chột dạ: “Ư, lành, lành rồi...”
Thiệu Dương vốn không có ý định đi vào, nhưng nghĩ tới Mục Thần nói, lại thấy cô ấy rõ ràng có chột dạ, Thiệu Dương càng muốn tiến thêm một bước, vì vậy anh ấy nghiêng người đi vào phòng.
Giang Tuyết nói: “Tôi rót cho anh một chén trà Cô ấy nỗ lực giả vờ như chân mình không ổn, nhưng phải lộ bộ dáng cho tốt, đứng thẳng sống lưng, cố tình dồn trọng lượng của mình lên chân còn lại, rồi vô tình không cẩn thận, bị thương tới “chân đau”.
Cô ấy “xuýt” một tiếng, thần mình ngã sang một bên.
Thiệu Dương kịp thời từ phía sau đỡ lấy cánh tay của cô ấy, cau mày nói: “Chân của em còn chưa lành”