Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 565

Cập nhật lúc: 2025-03-22 07:13:40
Lượt xem: 9

Thiệu Dương nói với cô Mục Thần là người sống nội tâm và nhút nhát nên vì bạn mình, ông chủ Mục phải hi sinh bản chất, trở nên sống nội tâm và nhút nhát.

Lý do Thiệu Dương nói anh ấy là người sống nội tâm và nhút nhát có lẽ là để anh cùng cô dễ dàng đến Bắc Kinh hơn.

Giang Tuyết bất ngờ giải quyết được khúc mắc trong lòng. Mọi thứ đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cho nên con cáo già đó thích cô, nhưng lại không biết đuổi theo cô kiểu gì, muốn đến gần bên cạnh cô, hòa vào cuộc sống của cô, để cô dần quen thuộc và tóm gọn lấy cô, để cô yêu anh sao?

Ah......

Giang Tuyết nụ cười càng ngày càng ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại có chút xấu xa.

Nếu anh đã diễn tốt như vậy, cứ đợi xem ai sẽ diễn xuất tốt hơn. Ai mới là gà, ai mới là hạt thóc đây?

Trong phòng khách, Thiệu Dương đang cầm một cuốn sổ, ngòi bút dừng lại ở trên đó.

Chỉ thấy trên cuốn sổ viết—– Giang Tuyết: Thích quần áo màu xanh lá, thích váy trắng và tóc tết.

Thích ăn cay, nhưng lại không được quá cay.

Thích ăn thịt, thích ăn đồ ngọt.

Mẫu người đàn ông yêu thích:... Tạm định .

Những cái này, đều là kết quả nghiên cứu quan sát của Thiệu Dương mấy ngày nay.

Muốn chiếm được trái tim phụ nữ thì cần phải gãi đúng chỗ ngứa.

Nhưng thông tin mấu chốt lại không tìm hiểu được.

Thiệu Dương ngửa đầu dựa vào ghế sô pha.

Hôm nay, tìm cớ gì để gặp cô ấy đây?

Đúng rồi, Mục Thần!

Thiệu Dương trực tiếp đi tìm Mục Thần, để Mục Thần dẫn anh đi gặp Giang Tuyết.

Trong lòng Mục thần không nói nên lời, nhưng vì anh em của mình, nên bằng bất cứ giá nào, cũng phải mạo hiểm.

Sau khi Giang Tuyết đào tạo công nhân như thường lệ, vừa bước ra khỏi đại sảnh đã nhìn thấy hai người đàn ông đang ngồi trên ghế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-565.html.]

Mục Thần và Thiệu Dương.

Cô ấy không đánh giá Mục Thần, mà lại nghiêm túc nhìn Thiệu Dương vài lần.

Hình như người đàn ông này phát hiện ra chiếc áo sơ mi trắng mình mặc rất đẹp, nên mỗi lần đến gặp cô ấy, đều thích mặc áo sơ mi trắng.

Trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một tia tao nhã, những người không biết rõ, có lẽ sẽ cho rằng anh ấy là người dễ nói chuyện, còn rất tốt bụng.

Giang Tuyết đã đoán được tâm tư Thiệu Dương, cố ý mỉm cười đi về phía Mục Thần.

Nụ cười ngọt ngào bộc lộ sự hồn nhiên và xinh đẹp, đó là nụ cười chọc người thương tiếc nhất nhìn thấy trong gương.

“Ông chủ Mục, chào anh” Cô ấy hoàn toàn bỏ qua Thiệu Dương.

Khởi động Mục nói lắp bắp: “Xin, xin chào!”

“Ông chủ Mục hôm nay tới gặp tôi, là có việc gì muốn thương lượng sao?”

Mục Thần theo bản năng liếc Thiệu Dương một cái, Thiệu Dương lấy tay che miệng, không tự nhiên mà ho một tiếng.

Mục Thần lập tức nói: “Ồ, đúng rồi, chính là như thế này, tôi, tôi còn có mấy cái cửa hàng, về việc, việc quản lý cửa hàng, muốn hỏi, hỏi bà chủ Giang một một chút, không, không bằng, chúng ta đi, đi ăn cơm nhé, đến, đến đó rồi, cùng nhau nói chuyện.

Lắp bắp nói xong một đoạn, Mục Thần đã muốn kiệt sức rồi.

Chết tiệt, sao anh ấy lại thành người đàn ông lắp bắp thẹn thùng hướng nội vậy trời?

Sợ ma thật.

“Được, không thành vấn đề.” Giang Tuyết cười thanh thủy, tựa như vừa nhìn thấy Thiệu Dương: “Thiệu đồng chí, anh cũng tới sao.”

DTV

“Hȧ?”

Thiệu Dương hơi ngẩng đầu, nhìn cô gái đứng đối diện.

Vậy là vừa rồi cô ấy không hề nhìn thấy anh sao?

Làm anh ấy đã cố tình tạo dáng đẹp trai như vậy.

Thiệu Dương bình tĩnh gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Tôi tình cờ tới gặp A Thần có việc, không phiền tôi đi cùng chứ?”

Giang Tuyết thấy mỗi cử chỉ của anh ấy, đều lộ ra vẻ ôn tồn lễ độ, còn cố ý giả vờ chỉ là trùng hợp, cô ấy mím môi cười nhạt: “Đương nhiên là không phiền, nếu không có đồng chí Thiệu giúp đỡ, tôi sẽ không thành công hợp tác với ông chủ Mục, đi cùng nhau đi.”

Thế là cả ba cùng nhau đến nhà hàng.

Loading...