Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 564

Cập nhật lúc: 2025-03-22 00:13:38
Lượt xem: 9

Kết quả chụp khám cho thấy cô chỉ bị tổn thương dây chằng, còn xương vẫn ổn.

Bệnh viện kê đơn thuốc giảm đau và xoa bóp chân cho cô.

Thiệu Dương đỡ cô ngồi xuống ghế ở hành lang bệnh viện.

“Cái gì?” Giang Tuyết khó hiểu nhìn anh.

“Tôi đi xoa thuốc cho cô trước. Để lâu quá sẽ không tốt.” Thiệu Dương đã ngồi xổm ở trước mặt cô nói.

Giang Tuyết mở to mắt nhìn anh.

Nhìn anh cởi giày và tất của cô một cách tự nhiên, anh không hề ghét bỏ, tay trái giữ gót chân cô, tay phải bôi thuốc mỡ lên chỗ bị thương rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.

Giang Tuyết cũng không phải là một bông hoa nhỏ tinh khiết không hiểu sự đời, lòng cô đang rối như to vò.

Có thật là một người đàn ông có thể chăm sóc một người phụ nữ đến mức này chỉ vì cô ấy là em gái của bạn thân mình?

Cô nghĩ không có chuyện đó.

Anh cúi đầu cẩn thận bôi thuốc cho cô, nhìn anh từ góc độ này, trông anh thật nho nhã và đầy sức hút.

Dường như không ai có thể ngăn cản điều anh muốn làm.

“Nó còn đau không?”

Thiệu Dương động tác tuy nhẹ nhàng, nhưng anh vẫn lo Giang Tuyết đau đớn, dù sao cô cũng đã bị thương.

Anh quỳ một gối xuống, để chân cô đặt lên đầu gối anh.

Giang Tuyết đột nhiên đến gần anh, ngọt ngào mỉm cười, nhưng ánh mắt lại cẩn thận quan sát vẻ mặt Thiệu Dương.

“Cảm ơn anh, không còn đau nữa.

Đàn ông không thể giữ bình tĩnh khi người phụ nữ mình thích đến gần, lại còn gần như vậy.

Ánh mắt của Thiệu Dương quả nhiên lóe lên.

Sau đó lùi lại một chút.

“Chỉ cần không đau nữa là được, trước tiên tôi đưa cô về nhà trọ.”

“Được thôi.”

Sau khi Thiệu Dương đưa Giang Tuyết về nhà trọ, anh dặn dò cô một số phương pháp dưỡng thương rồi mới quay về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-564.html.]

Dù bản thân đã về nhưng trong lòng anh vẫn lo lắng.

Nhưng chẳng có lý do gì để anh ở lại chăm sóc cô cả.

DTV

Cũng không hẳn là không còn lý do gì.

Giang Tuyết ngồi ở mép giường, một tay chống cằm suy nghĩ, Thiệu Dương thích cô sao?

Chẳng lẽ tất cả cảm giác trước đây của cô đều đúng?

Thực sự mọi việc anh làm đều có mục đích thầm kín, và mục đích này chính là cô!

Đây chỉ là suy đoán, nhưng Giang Tuyết lại không hề chán ghét, thậm chí trong lòng còn có một loại cảm giác khó hiểu.

Vốn dĩ chỉ là suy đoán, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo đã trực tiếp khẳng định suy đoán của Giang Tuyết.

Vài ngày sau, khi chân đã đỡ hơn, cô lại ra đường tìm hiểu tình hình thị trường ở Bắc Kinh.

Sau đó cô nhìn thấy Mục Thần.

Ông chủ Mục hay nói lắp, ngại ngùng khi gặp người lạ.

Khi đó, anh ấy đang ôm một cô gái trẻ đẹp trong cửa hàng bách hóa.

Những lời yêu thương mà Mục Thần dùng để dỗ dành cô gái nghe không giống một người mắc chứng sợ giao tiếp. .

Ban đầu cô không nghi ngờ gì nhiều.

Suy cho cùng, một số người có thể nói nhiều trước mặt người quen và không tin tưởng người lạ khi mới lần đầu gặp là điều hiển nhiên.

Thật may mắn, Mục Thần và cô gái tình cờ gặp được bạn của cô ấy và bạn trai đang đi dạo.

Cô gái giới thiệu Mục Thần và nói: “Đây là bạn em, Lily. Cô ấy làm việc trong một cửa hàng bách hóa. Còn đây là người yêu của Lily:”

Mục Thần nói “Ồ”, anh đưa tay ra bắt tay bạn trai của Lily, cười nói: “Xin chào, xin chào.”

Sau đó anh ấy nói với Lily đang đứng bên cạnh: “Tôi đã nghe Tiểu Văn nói về em rất nhiều. Cảm ơn em đã luôn quan tâm đến Tiểu Văn nhà chúng tôi.”

Sau đó là cuộc nói chuyện rất náo nhiệt giữa nhóm bạn vừa mới gặp này Giang Tuyết nhìn Mục Thần trò chuyện với bạn bè của người yêu, anh ấy đúng là có tài hùng biện và thừa sự tự tin, khiến cô không thể liên tưởng người đàn ông trước mặt này với ông chủ Mục nói lắp lúc trước.

Nếu ông chủ Mục không sống nội tâm và nhút nhát, thì chắc chắn anh ấy chỉ đang giả vờ.

Cô và anh chỉ là bạn đối tác, anh không cần phải giả Vờ với cô.

Chỉ có một mấu chốt.

Loading...