Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 554
Cập nhật lúc: 2025-03-22 07:12:57
Lượt xem: 25
Bản năng của người mẹ khiến cô ấy không ngừng lo lắng cho con cái và nhớ về con mình.
“Chúng ta về nhà nhanh đi, em nhớ bọn trẻ quá”
Giang Niệm Tư nói rồi lập tức leo lên xe ngay.
Sau khi Thẩm Trình lên xe, anh ôm cô, không nhịn được mà hôn cô trong xe đồng thời thắt dây an toàn cho cô.
Anh hít một hơi sâu nhìn đôi môi căng mọng, đôi mắt anh tối sầm, giọng nói khàn khàn: “Em chỉ nhớ hai đứa nhỏ chứ không nhớ anh?”
Giang Niệm Tư có thể làm gì chứ? Tất nhiên là cô nhớ, nhớ, nhớ “Em nhớ anh nhiều lắm..”
Cô chủ động ôm cổ anh, hôn lên môi anh: “Em nhớ anh nhất, được không?”
Hai chữ cuối cùng có chút lấy lệ, nhưng Thẩm Trình lại cười vui vẻ, ôm mặt cô tiếp tục hôn.
Giang Niệm Tư thật sự rất nhớ Thẩm Trình.
Dù chỉ mới có ba ngày nhưng cô nhớ anh từng giây từng phút.
Sau khi sinh con, Thẩm Trình quan tâm đến từng cảm xúc của cô.
Giống như những bà mẹ bình thường sau sinh, cô bị ảnh hưởng bởi hormone trong cơ thể, cô không thể kiểm soát được tâm trạng, dễ cáu kỉnh và có những suy nghĩ lung tung.
Chính hành động của Thẩm Trình đã khiến cô trở nên dịu dàng và điều tiết được cảm xúc hơn.
Anh lo lắng cho cô từng bước và nấu cho cô đủ loại món ăn ngon hợp khẩu vị.
Khi cô giận anh mà không rõ lý do, anh sẽ ôm cô vào lòng mà an ủi, dỗ dành cô.
Dù là lỗi của ai, anh cũng sẽ xin lỗi trước, không bao giờ khó chịu trách móc và luôn tìm cách làm cô vui.
Sau khi bình tĩnh lại, cô hỏi anh: “Rõ ràng là vừa rồi em gây sự, sao anh còn dỗ dành em? Anh có thể nói cho em biết là em đã sai mà”
Nghe Giang Niệm Tư nói lời này, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn cô, nhẹ nhàng bày tỏ: “Niệm Niêm, anh đã nói sẽ đối xử tốt với em cả đời. Câu nói này không chỉ là lời nói suông, đối với anh, ai sai ai đúng không quan trọng, anh chỉ muốn em được hạnh phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-554.html.]
Chỉ những lời đó đã khiến mọi cảm xúc tiêu cực sau sinh của Giang Niệm Tư đều biến mất.
Anh tốt bụng như vậy, không phải vì nghĩ mình đã làm sai điều gì mà cúi đầu trước cô, mà vì anh cảm thấy mình chỉ có một mục đích duy nhất là làm cho cô hạnh phúc.
Anh ấy không quan tâm đến đúng hay sai.
Ký ức ùa về, Giang Niệm Tư bị Thẩm Trình ôm trọn trong xe, hôn rất lâu, chỉ khi có người đi ngang qua mới tách ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đã ửng hồng, tư thế Thẩm Trình lười biếng, vẻ mặt đắc ý.
Khi bọn trẻ được ba tuổi, chúng đã bắt đầu nhận thức được tính cách của mình.
Anh trai Giang Vũ Thâm, lười biếng, làm việc gì cũng lười biếng, có thể nằm sẽ không bao giờ ngồi, có thể ngồi sẽ không bao giờ đứng.
Em gái Thẩm Khinh Ngữ thì nóng nảy và nghịch ngợm hơn, giống như một kẻ bắt nạt nhỏ.
DTV
Nhưng cả hai anh em đều rất thông minh và biết cách lừa gạt người khác.
Và chúng cũng rất coi trọng về thể diện.
Giang Niệm Tư thường xuyên nhìn thấy con gái mình chơi các trò chơi với bọn trẻ trong khu nhà.
Cô ấy là một con sâu nghiện các trò chơi, dù chơi trò gì cũng rất dễ thắng.
Ngày hôm đó, hai vợ chồng Giang Niệm Tư và Thẩm Trình từ bên ngoài trở về đã nghe thấy giọng nói của con gái họ từ xa truyền tới.
Nhìn dọc theo, cô phát hiện Thẩm Khinh Ngữ và Giang Vũ Thâm đang chơi game với một nhóm bạn lớn nhỏ đủ cả.
Giang Vũ Thâm nằm nghiêng trên bãi cỏ, nhìn em gái mình bằng đôi mắt lười biếng.
Thẩm Khinh Ngữ đang cùng mấy bạn nam chơi trò chơi, lần nào cũng thẳng, có một bạn nhỏ đã thua mấy lần, đang khóc lóc thảm thương.
Thẩm Khinh Ngữ vỗ đầu bạn nhỏ mít ướt, dùng giọng điệu đặc biệt dịu dàng nói: “Bí Ngô, chúng ta thương lượng một chút được không?”
Cậu bé tên Bí Ngô ngước nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm khác thường trên khuôn mặt trắng như sữa, mẹ cậu là người Giang Tô nên trông cậu nhóc rất giống con lai.
“Đại ca, chúng ta thương lượng gì cơ?”