Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 552

Cập nhật lúc: 2025-03-22 07:12:53
Lượt xem: 36

Hai bàn tay to lớn của anh đang đỡ cổ và ôm m.ô.n.g đứa nhỏ, giống như anh đang bưng một đĩa thức ăn rất quý giá vậy.

Cuối cùng đứa nhóc đang ngủ say cũng mở mắt ra.

Nó lười biếng mở một mắt, như đang liếc nhìn Giang Bằng Vũ, sau đó lại nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Chỉ cần liếc nhìn cũng đủ để Giang Bằng Vũ thấy rõ rằng anh chàng nhỏ bé này cũng có một nốt ruồi ở đuôi mắt.

Anh cười nói: “Thật không ngờ, thằng nhóc trông rất giống Thẩm Trình đấy”

Anh đang định ôm nó vào lòng, nhưng đứa bé quá nhỏ, lại mềm mại, Giang Bằng Vũ thở dài: “Sao lại mềm như vậy? Hừ, không, không, không, anh không thể bế nó được nữa, anh trả lại nó cho em.”

Anh ấy vừa nói vừa đưa con trai cho Thẩm Trình.

Hứa Quan Quan chứng kiến tất cả chỉ biết cười hắn đến kỹ năng bế một đứa bé cũng không có.

Hai đứa trẻ vẫn chưa thể biết rằng có xinh đẹp hay không vì da chúng vẫn còn đỏ.

Nhưng Giang Bằng Vũ càng ngắm càng thích.

Anh xúc động nói: “Từ giờ trở đi, sẽ thật là tuyệt vời nếu như anh cũng có một đứa nhỏ đáng yêu như này”.

Anh ấy rất thích trẻ con và thể hiện tình yêu đó một cách thản nhiên.

Hứa Quan Quan ở một bên nghe thấy lời này khiến cô không thể không suy nghĩ.

Cô ghé sát vào tai Giang Bằng Vũ, cười nói: “Khi nào anh cưới em về nhà, em sẽ sinh cho anh một đứa con nhé”

Cô nói không nhỏ, điều này khiến Giang Bằng Vũ trở nên xấu hổ ngay lập tức, anh ngượng ngùng nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười rạng rỡ.

Anh quay đầu liếc nhìn Hứa Quan Quan, nắm tay cô không nói gì, nhưng ánh mắt lại sáng ngời khiến người ta nổi gai ốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-552.html.]

Hứa Quan Quan thẳng tay tát vào mặt anh: “Nụ cười kiêu căng này thật đáng ghét. Coi như em chưa nói gì.”

“Đã nói là không được rút lại, anh đã ghi nhớ rồi đó.”

Không lâu sau, Lương Xuân Hoa đã mang canh gà đến.

Đinh Hồng Mai đi cùng Giang Tuyết và Giang Đậu Đậu vào phòng Giang Niệm Tư nghỉ sau sinh, Giang Tuyết ngắm nhìn mãi, cô đặc biệt yêu thích hai đứa nhỏ, hết ôm anh trai lại ôm đến em gái.

Cô không nhịn được mà muốn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hai anh em cho đến khi chúng sưng đỏ lên.

Giang Đậu Đậu cũng vô cùng tò mò, nhưng cậu nhóc không dám ôm ai cả, chỉ có thể đứng sang một bên, nằm trên chiếc giường nhỏ nhìn hai đứa cháu bé xinh của mình.

“Chị ơi, mẹ nói chúng ta sẽ ở đây vài ngày nữa. Mẹ sẽ chăm sóc chị và em sẽ chơi với cháu trai nhỏ. Chị có vui không ạ?”

Giang Niệm Tư uống xong canh gà, theo thói quen nói: “Không cần đâu mẹ, Thẩm Trình có thể chăm sóc tốt cho con, mẹ cứ làm việc của mình đi.”

Mẹ cô hiện tại đã có công việc riêng, Giang Niệm Tư rất vui vẻ, như vậy mẹ cô sẽ không còn cảm thấy các con của mình đều có tương lai nhưng lại bị bà giữ bên mình không thể phát triển.

Đinh Hồng Mai nghe cô nói xong, bình tĩnh nói: “Đứa nhỏ ngốc nghếch này, đối với mẹ ngoài các con ra còn gì quan trọng hơn nữa chứ? Ở chỗ mẹ, công việc nào cũng không quan trọng bằng con, nên con phải bỏ ngay suy nghĩ đó đi. Hiện tại mẹ không thiếu tiền đến thế.”

DTV

Giang Tuyết cũng nói thêm: “Đúng vậy Tư Tư, Thẩm Trình là đàn ông, sao có thể cẩn thận như mẹ chứ? Để mẹ chăm em thật tốt đi, chuyện cửa hàng em không cần lo lắng gì cả.”

Cô vừa nói, Đinh Hồng Mai đã chỉ tay vào cô: “Đừng ở đó mà dạy em gái con, bao giờ con mới để mẹ yên tâm về con đây, mẹ lo cho con còn nhiều hơn đấy”

Đinh Hồng Mai không kiêng nể gì mà mắng Giang Tuyết trước mặt mọi người, nhưng Giang Tuyết hiểu được tâm ý bà dành cho cô.

Bà đang nói về chuyện của cô và Thiệu Dương.

Cô có nên nói với mẹ tất cả chỉ là hiểu lầm?

Giang Tuyết đau đầu khủng khiếp... Cô thật sự không có bắt nạt Thiệu Dương, rốt cuộc cô cũng không bỏ anh ấy mà.

Chỉ là...chà, thật khó để diễn tả thành lời.

Loading...