Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 526
Cập nhật lúc: 2025-03-21 22:13:00
Lượt xem: 26
Các bác sĩ ở bên cạnh quen biết Giang Niệm Tư thì cũng không nỡ nhìn cảnh tượng này.
Từng người quay đầu ra chỗ khác, trong lòng vô cùng chua xót.
Tại sao có thể như vậy?
Bác sĩ Giang tốt như vậy, sao có thể nói mất là mất.
Bên trong đôi mắt đỏ ngầu của Thẩm Trình dần dần không còn nước mắt.
Anh tới gần khuôn mặt Giang Niệm Tư, không để ý đến tầm mắt của những người khác mà trao cho cô một nụ hôn môi.
Đau lòng đến mất cảm giác, gần như m.á.u trên người của anh đã kết hôn hết lại.
“Niệm Niệm, em đúng là ác động”
Lấy thân cứu anh một mạng.
Tình yêu khắc cốt ghi tâm sẽ khiến anh không thể quên được cô trong cả đời.
Nhưng cũng khiến anh không dám xuống đó bồi cô.
Bởi vì mạng của anh là do cô dốc hết sức cứu được.
Anh nhất định phải sống sót.
“... Vương bát đản.”
Một tiếng nói mớ khiến Thẩm Trình sững sờ tại chỗ, sau đó là cơn hưng phấn điên cuồng xuất hiện ở trong lòng.
Anh dụi dụi mắt thật mạnh, chỉ sợ mình nhìn lầm.
“Niệm Niệm, Niệm Niệm, em tỉnh rồi sao?”
Hứa Quan Quan cũng cảm nhận được nhịp tim bỗng nhiên khôi phục lại, vui mừng nói: “Bác sĩ Giang tỉnh rồi”
Giang Niệm Tư mở mắt ra nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Thẩm Trình.
Nhớ đến tất cả trải nghiệm của mình, Giang Niệm Tư dùng hai tay ôm lấy cổ của Thẩm Trình, khàn giọng nói vào tai anh: “Thẩm Trình, em thắng cuộc.
DTV
Cảm giác mất mà lấy lại được bao bọc Thẩm Trình khiến anh sững sờ quên mất phản ứng.
Chờ đến khi tỉnh táo lại thì phát hiện ra mình đã dùng hết sức để giữ lấy tay của cô.
Nghe cô nói một tiếng đau.
Anh sợ đến mức vội vàng buông tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-526.html.]
“Niệm Niệm”
Anh nới lỏng sức lực, lại không nỡ buông cô ra, cái cằm đặt ở trên vai cô, hận không thể khảm cô vào trong người mình.
“Em không có việc gì, tốt quá rồi...
Thẩm Trình ôm cô, hốc mắt còn đỏ hồng.
Lúc anh tưởng cô không còn, nước mắt dường như đã khô kiệt, không khóc được nữa.
Giờ phút này cô đang ở trong lòng anh khiến anh không kìm được nước mắt.
Thẩm Trình chôn mặt vào hốc vai cô hung một hơi thật dài, bàn tay anh ghì lấy đầu cô, gọi tên cô hết lần này đến lần khác.
Giang Niệm Tư cực kỳ đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Trình.
Cô không dám nghĩ tới việc kiếp trước sau khi cô rời đi, Thẩm Trình đã trải qua nỗi đau như thế nào.
“Em không sao, Thẩm Trình, đừng sợ.”
Giọng nói của cô mềm mại vô lực, nghe cực kỳ suy yếu.
Vừa trải qua sinh tử ly biệt như vậy, cho dù là ở năm tháng bảo thủ này, hai người vẫn ôm nhau như chỗ không người, người bên ngoài nhìn thấy cũng có thể hiểu được phần nào.
Đám người Hứa Quan Quan và bác sĩ Đỗ cũng lui ra ngoài theo bản năng để cho hai người một ít không gian riêng tư.
Sau khi mọi người đi rồi, Giang Niệm Tư cười trấn an Thẩm Trình: “Em đã đánh cược với vận mệnh, đánh cược rằng em nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, bây giờ em thắng, anh không sao, em cũng không sao.”
“Em nói vận mệnh là cái gì” Thẩm trình hỏi kỹ.
Khi biết cô có thể biết trước một số chuyện, những lời này khiến anh liên tưởng đến những việc đã xảy ra.
Cô đã nói với anh rằng anh sẽ gặp chuyện gì đó trong đống đổ nát.
Cho nên cô không quan tâm mà xông vào bảo vệ anh.
Cô dùng tính mạng của mình đánh cược cơ hội sống cho anh.
Nhưng Thẩm Trình hiểu được, nếu đã dùng tới từ đánh cược này, chứng tỏ cô cũng không biết trước được mình có thể xảy ra chuyện hay không.
Nhưng cô vẫn bất chấp chạy tới bảo vệ anh.
Như vậy bảo sao Thẩm Trình không rơi vào cạm bẫy tình yêu mà cô đan dệt?
Cô đ.â.m từng con d.a.o dịu dàng xung quanh anh, cho dù cô bảo anh tự sát, anh cũng làm.
Anh nghĩ, nếu như cô chết, anh sống thì còn đau khổ hơn việc anh chết.
“Em có bị ngốc không vậy?” Thẩm Trình xoa đầu cô, giọng nói khàn khàn: “Niệm Niệm, đồng ý với anh, sau này không bao giờ làm như vậy nữa được không?”