Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 517

Cập nhật lúc: 2025-03-21 22:12:42
Lượt xem: 27

Hứa Quan Quan đã sắp khóc, cũng không đoái hoài tới tư thế của hai người bọn họ có mập mờ hay không mà nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, giữ lấy bờ vai của anh ta kiểm tra trái phải.

Vừa nhìn vừa gấp gáp nhắc tới: “Anh quay sang đây để tôi xem anh bị thương chỗ nào rồi? A? Có đau không? Có nghiêm trọng không?”

Lúc Giang Bằng Vũ ôm cô ấy nhấp nhô kêu rên một tiếng thì quả thật bị đập trúng, nhưng mà anh ta có thể cảm nhận được mình chỉ bị thương ở chỗ cơ bắp, không có bị thương ở xương cốt.

Dáng vẻ nóng nảy của Hứa Quan Quan hù dọa anh ta, dáng vẻ mất hết hồn vía kia hoàn toàn không còn phong phạm tiêu sái của ngày thường.

Anh ta nhanh chóng nắm lấy hai tay của cô ấy: “Bác sĩ Hứa, tỉnh táo lại, tôi không sao, đây chỉ là vết thương nhỏ, đừng sợ.”

Anh ta muốn giúp cô ấy tỉnh táo lại, Hứa Quan Quan cũng thật sự bình tĩnh lại trong tiếng nói trầm ổn của anh ta.

Nhưng mà cảm giác quá lo lắng cùng cấp bách khi nghe thấy anh ta kêu rên đã khiến cô ấy gấp đến độ phát khóc.

Bây giờ tỉnh táo lại thì nước mắt đã rơi xuống cộp cộp.

Dù sao thì cũng chưa thấy qua tình cảnh dọa người như vậy, dáng vẻ chững chạc ngày thường của Hứa Quan Quan đã hóa thành tro tàn hết.

Cô ấy gấp gáp vội vàng kéo lấy tay của anh ta, vừa khóc vừa đi ra bên ngoài: “Vậy chúng ta mau rời đi, ở đây quá nguy hiểm.

Giang Bằng Vũ bị cô ấy kéo tay đi ra ngoài thì có chút sững sờ nhìn Hứa Quan Quan.

Tại sao cô ấy lại khóc thành dạng này...... Anh ta còn chưa có c.h.ế.t đâu.

Mặc dù nghĩ trong lòng như thế nhưng Giang Bằng Vũ vẫn cảm thấy xúc động.

Ách, phần quan tâm này này đã quá giới hạn rồi.

Anh ta đặt đầu lưỡi tại quai hàm liếc mắt nhìn bước chân lảo đảo của cô ấy, bất đắc dĩ thở dài.

Một tay kéo cô ấy trở về, ngồi xổm người xuống rồi ôm lấy phần gối của cô ấy, trực tiếp cõng đi.

“A.” Thân thể đột nhiên bị treo ngược lên không khiến Hứa Quan Quan sợ đến mức mặt trắng bệch, gắt gao nắm lấy quần áo Giang Bằng Vũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-517.html.]

“Anh làm gì thế?” Giang Bằng Vũ cứng rắn nói: “Ở đây khắp nơi đều là đá sỏi, nếu như đầu cô bị hỏng thì cũng không có ai cứu được, để tôi ôm cô.”

Hứa Quan Quan cảm giác khí huyết nghịch lưu, đại não phình to.

Anh ta gọi đây là ôm sao?

Hứa Quan Quan cảm giác nước mắt đều vòng ngược trở lại.

Mặc dù rất giận, nhưng mà Hứa Quan Quan biết bây giờ không phải lúc nói dóc với anh.

Cứu viện quan trọng nhất, đúng là anh ta khiêng cô ấy thì đi nhanh hơn để một mình cô ấy đi.

Thôi bỏ đi, về trước rồi tính.

Giang Bằng Vũ khiêng Hứa Quan Quan đến khu vực cứu viện rồi thả cô ấy xuống.

“Cô đừng tự mình đi lung tung, nhanh chóng trở về khu vực an toàn đi, lúc này bác sĩ như các cô rất quý giá.”

Giang Bằng Vũ nhìn thấy dưới mặt đất có rất nhiều bình thường, còn có thức ăn mà các y tá đang phát cho mọi người thì trong lòng biết là cô ấy đến đây để đưa thức ăn.

“Cảm ơn, bánh bao cùng nước.

Trong tay anh ta còn cầm bình nước, đó là do Hứa Quan Quan kín đáo đưa khi gặp anh ta.

Còn về bánh bao, tình huống vừa rồi quá khẩn cấp cho nên Giang Bằng Vũ liền gặm vào trong miệng, bây giờ cũng không biết nó ở nơi nào.

Hứa Quan Quan hỏi anh ta: “Vẫn chưa đến lượt các anh nghỉ ngơi sao?”

Giang Bằng Vũ phất tay: “Còn năm tiếng nữa mới đến lượt chúng tôi, cô mau về đi”

Hứa Quan Quan không dám trễ nãi anh ta, lại lấy một tiếng bánh bao trong túi ra cưỡng ép nhét vào trong miệng anh ta: “Vậy anh ăn đi, tôi đi đây”

Giang Niệm Tư cùng Hứa Quan Quan chia ra hành động, cô tìm khắp nơi mà không thấy Giang Bằng Vũ cho nên chạy trở về dự định hỏi lại những người khác một chút.

DTV

Lúc đi tới nơi này thì trông thấy Giang Bằng Vũ đã bắt đầu cùng đoàn người bởi đá cứu người, Giang Niệm Tư nhẹ nhàng thở ra.

Loading...