Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 468
Cập nhật lúc: 2025-03-21 06:33:35
Lượt xem: 29
Bệnh viện Quân Khu, Thẩm Trình và Giang Bằng Vũ mới vừa xuống xe, đã ôm Giang Niệm Tư nhanh chóng chạy vào bệnh viện.
Hứa Quan Quan vừa đến đại sảnh lầu một, đã thấy Thẩm Trình ôm Giang Niệm Tư, Giang Bằng Vũ theo ở phía sau.
Mà cả người Giang Niệm Tư đều là máu.
Sao lại thế này?
Hứa Quan Quan cuống quít chạy tới: “Thẩm Trình, sao lại thế này?”
“Hứa Quan Quan, cô cứu em ấy, mau... Cầu xin cô.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Quan Quan thấy Thẩm Trình khóc như vậy.
Chỉ là lúc này cô ấy không có tâm tư suy xét: “Mau, ôm cô ấy đến phòng giải phẫu.
Nhóm bác sĩ bệnh viện hành động rất nhanh, lần này là Hứa Quan Quan mổ chính.
Khi cửa phòng giải phẫu bị đóng lại, tim của Thẩm Trình và Giang Bằng Vũ cũng đóng theo lại.
Hai mắt hai người đầy máu, đứng thẳng ở trên hành lang, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu.
Thậm chí bọn họ không có tâm tư nói chuyện với nhau.
Giang Bằng Vũ tự trách sắp cực độ.
Anh ta là anh trai, anh ta mới nên bảo vệ em gái.
Vậy mà em gái lại rơi vào nguy hiểm vì cứu anh ta như vậy.
Anh ta không biết nên làm cái gì bây giờ.
Anh ta thà để người bị thương là mình, chứ không hy vọng là cô.
Đàn ông cao bảy thước, giờ phút này nước mắt cứ lăn khỏi hốc mắt chỉ bởi vì lo lắng, anh ta giơ tay lau, nước mắt lập tức lại đầy hốc mắt, mãi không hết. Thoạt nhìn Thẩm Trình bình tĩnh hơn Giang Bằng Vũ.
Nhưng mà chỉ là thoạt nhìn.
Đường cong mặt căng chặt, hai mắt đỏ lên, tỏ rõ sự khủng hoảng và lo lắng của anh không thể ít hơn Giang Bằng Vũ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua nhanh, ngược lại thời gian đau khổ, sống một ngày bằng một năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-468.html.]
Chờ đợi mỗi phút mỗi giây, với Thẩm Trình và Giang Bằng Vũ đều là một loại dày vò.
Thần kinh hai người căng chặt cao độ, không hề thả lỏng.
Các y tá có ra một lần, thấy thần thái y tá nhỏ cuống quýt, thậm chí hai người không dám tiến lên hỏi một câu.
Bởi vì bọn họ sợ hãi.
Sợ hãi chậm trễ việc cứu người, sợ hãi nghe được đáp án không tốt.
Thời gian giải phẫu giằng co lâu lắm, lâu đến Thẩm Trình và Giang Bằng Vũ đều cảm thấy chân tê dại.
Cuối cùng Hứa Quan Quan cũng ra.
Thẩm Trình tiến lên một bước, muốn hỏi cô ấy Giang Niệm Tư sao rồi.
Sự khiếp sợ lại khiến anh do dự, hai mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm Hứa Quan Quan, đã quên muốn hỏi như thế nào.
Hứa Quan Quan biết tâm tình của bọn họ.
Cô ấy l.i.ế.m môi, nói: “Giải phẫu thành công, nhưng bác sĩ Giang còn chưa vượt qua kỳ nguy hiểm, chỉ có chờ cô ấy tỉnh lại, mới tính... Cứu giúp thành công...” “Vất vả rồi bác sĩ Hứa” Giọng Giang Bằng Vũ khăn khàn nói.
Hứa Quan Quan giải phẫu giằng co năm sáu tiếng đồng hồ, hai người kia đứng ở bên ngoài năm sáu tiếng đồng hồ, hơn nữa còn nhúc nhích.
“Hai người các anh đừng lo lắng quá, bác sĩ Giang là người tốt sẽ được trời phù hộ, cô ấy lương thiện như vậy, nhất định sẽ không sao đâu.
Lời thì nói như vậy, nhưng làm sao Hứa Quan Quan lại không lo lắng cho được.
Không ai biết Giang Niệm Tư có thể vượt qua hay không.
Vị trí cô bị thương, sượt qua trái tim.
Thẩm Trình quay đầu lại, nhắm mắt, đôi mắt đen nhánh đựng đầy nước mắt khó có thể ức chế.
Sau khi Giang Niệm Tư được chuyển từ phòng giải phẫu vào phòng ICU chăm sóc đặc biệt, Thẩm Trình và Giang Bằng Vũ cũng không thể đi vào thăm cô.
Hai người không ăn cũng không uống, cú như vậy ngồi ở trên ghế bên ngoài, toàn bộ quá trình không nói một câu nào.
Hứa Quan Quan lại đây đưa cơm chiều cho bọn họ, cô ấy kiểm tra xong tình huống của người bệnh khác, lại khi trở về, cơm đã nguội nhưng hai người vẫn chưa ăn một miếng nào.
Cô muốn khuyên bọn họ ăn một chút, nhưng nghĩ mình cũng chỉ ăn cho qua bữa nên cũng không có tâm trạng đi khuyên bảo.
DTV
Bác sĩ Giang không tỉnh lại, bọn họ sẽ không ăn.