Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 426

Cập nhật lúc: 2025-03-20 20:35:37
Lượt xem: 95

“Thẩm Thanh Tuệ, tôi cũng không nói đùa với chị, tôi nói được thì sẽ làm được, chị có thể gây rối vô cớ với tôi, nhưng chị dám làm phiền đến cô ấy tôi chắc chắn sẽ khiến chị mất hết mọi thứ.”

“Thứ tôi muốn, thứ tôi muốn đã không còn, anh ấy đã chết, đã c.h.ế.t trong nhà lao.” Thẩm Thanh Tuệ phảng phất như nghe được điều gì buồn cười: “Cậu cảm thấy tôi còn có thể mất cái gì?”

“Anh ta c.h.ế.t là do anh ta xứng đáng, cho dù có quay trở lại một vạn lần nữa, tôi cũng sẽ đưa anh ta vào tù, người chị yêu mới là mạng người còn mạng của người khác thì không phải mạng người sao? Chị đúng là kẻ làm xấu nhà họ Thẩm, thế nào, chị cho rằng dựa vào thân phận của anh ta thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Tôi nói cho Thẩm Thanh Tuệ chị biết, nhiều thế hệ của nhà họ Thẩm luôn thanh liêm chính trực, quyết không cho phép một ai bôi đen nó, các người tìm quan hệ để rửa sạch tội danh của anh ta thì tôi cũng sẽ nhất quyết đưa anh ta vào trở lại, chị lúc trước đã nói không tha thứ cho tôi, chị cho rằng tôi cần chị tha thứ cho tôi sao?”

“Nhà họ Thẩm có địa vị được như bây giờ, là nhờ ông cổ, ông nội, ba của tôi và ba của chị và còn từ một viên đạn một vết thương để đổi lấy, khi chị điên cuồng tìm mối quan hệ cho anh ta, khi đó chị đã không còn là người chị của Thẩm Trình tôi nữa, cũng không còn là người của nhà họ Thẩm.”

Thẩm Thanh Tuệ bị anh tức giận mắng, cô ta chỉ bật cười: “Cậu cho rằng tôi cần trở thành người của nhà họ Thẩm sao? Làm người của nhà họ Thẩm thì có ích lợi gì, khi ngay cả người mình yêu cũng không giữ nổi, cậu chỉ biết anh ấy g.i.ế.c người nhưng cậu có biết vì sao anh ấy g.i.ế.c người không? Là bởi vì người kia cợt nhả tôi, anh ấy yêu tôi nên không chấp nhận tên súc sinh kia làm chuyện như thế, tất cả mọi người có thể bỏ rơi anh ấy, riêng chỉ tôi là không thể.”

Cợt nhả...

Thẩm Trình trước kia cũng không cùng cô ta xả bài chuyện này, bởi vì chuyện cô ta gặp được vị hôn phu nên cũng hoàn toàn mất đi lý trí, nói cái gì cũng không nghe vào tai.

Cô ta ngàn vạn lần không nên, không nên tìm được nhà của bác sĩ Giang.

“Chị là người của Thẩm gia, chúng ta không dùng quyền lực ép bức người khác, nhưng cũng sẽ không có nghĩa người nhà của chúng ta bị bắt nạt, còn phải im lặng chịu đựng, chị cảm thấy anh ta ức h.i.ế.p chị, vậy vì sao chị không báo cảnh sát? Vì sao không nói cho chúng tôi biết? Vì sao cảm thấy sau khi người yêu của chị g.i.ế.c người kia, còn đem em gái của người ấy lột sạch rồi ném ra bên ngoài, khiến người sống phải bị lạnh đến chết, đối với chị đây là một loại bảo vệ? Anh ta có khác gì người đã ức h.i.ế.p chị? Cái này nếu ở thời đại hoàng triều thì đã sớm bị tru di cửu tộc”

“Thẩm Thanh Tuệ, hiện tại tôi không cầu xin chị hãy tỉnh táo, tôi chỉ mong chị biết phân biệt rõ ràng, chuyện của chị không thể che giấu chúng tôi, chị hỏi tôi chị còn có thể mất đi cái gì, vậy chị đã quên chị chưa kết hôn nhưng đã có thai, rồi lén sinh đứa bé kia ra sao? Nếu chị muốn lén đem cô bé ấy đưa cho người khác nhận nuôi, vậy thì cả đời này của chị đừng nghĩ sẽ tìm được cô bé, đây chính là cái giá lớn phải trả mà tôi có thể dành cho chị nếu chị còn đến làm phiền bác sĩ Giang”

Thẩm Thanh Tuệ hiểu rất nhiều chuyện nhưng cô ta vẫn luôn không muốn tỉnh táo.

DTV

Bởi vì cô ta đã yêu người đàn ông kia, yêu đến tận xương tủy.

Mà sở dĩ anh ta phạm sai lầm, cũng đều bởi vì cô ta.

Thấy Thẩm Trình nhắc đến đứa bé kia, Thẩm Thanh Tuệ chợt luống cuống: “Cậu đã làm gì với con bé? Thẩm Trình, cậu đừng có ép tôi”

“Trưởng khoa, có một bác sĩ họ Thẩm đến tìm cô, nói là người của bệnh viện trung ương”

Bác sĩ họ Thẩm, còn là người của bệnh viện trung ương?

Giang Niệm Tư và Thẩm Trình bốn mắt nhìn nhau, lập tức xác định được người tới là ai.

Thẩm Trình đi đến mở cửa ra.

Cái gọi là kẻ thù gặp mặt sẽ rất gai mắt, lời trước đó Thẩm Thanh Tuệ đã nói cho chính mình, cô ta phải bình tĩnh, không thể vì Thẩm Trình mà có thành kiến với người yêu của anh.

Chợt nhìn thấy Giang Niệm Tư ở trong văn phòng của Thẩm Trình, sự tức giận cùng hận thù trong lòng Thẩm Thanh Tuệ lập tức dâng lên cũng đã sớm mất đi lý trí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-426.html.]

Cô ta cười lạnh một tiếng: “Sao lại vội vàng đến đây thế, làm sao, sợ tôi ăn thịt cô ta sao?”

Thẩm Trình nhíu hai mắt lại, giọng nói lạnh đến tận xương: “Nếu chị dám đụng vào cô ấy dù chỉ một chút, tôi chắc chắn sẽ khiến cho chị phải trả một cái giá thật đắt.

“Cái gì? Phải trả một cái giá thật đắt?”

Thẩm Thanh Tuệ nở nụ cười vặn vẹo: “Cậu cảm thấy tôi chưa trả một cái giá thật đắt sao? Bởi vì cậu mà tôi mất đi người tôi yêu nhất, còn cậu thì sao, ở chỗ này nói chuyện yêu đương? Dựa vào cái gi chứ? Cậu cho rằng cậu tìm được một cô gái có chút năng lực thì có thể hạnh phúc cả đời sao? Tôi nói cho cậu biết, không thể nào đâu, loại phụ nữ này cùng lắm thì chỉ xem trọng thân phận và địa vị của cậu, ngoài ra còn là vì cậu bối cảnh là cháu trai cả của nhà họ Thẩm nữa.”

Giang Niệm Tư không thích nghe những lời này.

Cô giữ chặt Thẩm Trình, hỏi ngược lại cô ta: “Tôi xem trọng chỗ nào của Thẩm Trình thì có liên quan gì đến chị? Chị có bị bệnh không? Ở chỗ này hô to gọi nhỏ.”

Thẩm Thanh Tuệ cười lạnh một tiếng, đúng là chuyện đó không liên quan đến cô, nhưng ai bảo cô là người yêu của Thẩm Trình chứ.

Cô ta ngẩng mặt lên liếc mắt nhìn lướt qua Giang Niệm Tư, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng xinh đẹp của cô, trong lòng khẽ cười nhạo một tiếng, Thẩm Trình luôn tự nhận mình công bằng, khi kiếm người yêu cũng sẽ không chọn vẻ ngoài.

Giọng nói của cô ta đầy sự khinh thường người khác: “Không phải chuyện liên quan đến tôi, chỉ là tôi nhìn chướng mắt thôi, người có thể đến viện nghiên cứu cho dù là ai, thì cũng cũng đều là người tài đức vẹn toàn, không chỉ cần có y thuật mà đức tính cũng rất quan trọng, còn một người phụ nữ chỉ biết bò lên cành cây cao như cô thì có năng lực gì? Và còn có đức tính gì?”

“Phải không?” Sắc mặt Giang Niệm Tư lạnh xuống, cô trả lời cô ta ta bằng một giọng mỉa mai: “Những người khác thì tôi chưa thấy, nhưng tôi vừa gặp được một người, chỉ mới thấy người khác đã chửi bởi nhưng vẫn có thể đi vào viện nghiên cứu, tôi thấy người có đức tính cần thiết kia cũng chẳng ra gì.”

“Cô...” Thẩm Thanh Tuệ không ngờ Giang Niệm Tư thế mà có thể dám nói cô ta không có phẩm đức.

Ít nhất so với cái loại lòng lang dạ sói như Thẩm Trình thì vẫn tốt hơn nhiều.

Thẩm Thanh Tuệ còn muốn nói thêm, nhưng cô ta đã bị Thẩm Trình nắm lấy tay kéo ra ngoài.

Giang Niệm Tư cũng thầm mừng rõ, giao cô ta cho Thẩm Trình xử lý.

“Thẩm Trình, cậu buông tôi ra, cậu buông tôi ra.”

Thẩm Thanh Tuệ tay đ.ấ.m chân đá với Thẩm Trình, đáng tiếc những cái đánh tay của cô ta trên người Thẩm Trình, cũng chỉ như cơn mưa nhỏ, không có tác dụng gì.

Thẩm Trình lập tức đẩy Thẩm Thanh Tuệ đến sân thượng, anh chỉ dùng lục nhẹ một chút đã có thể ném cô ta ngã xuống trên mặt đất.

Thẩm Thanh Tuệ đột nhiên bị té ngã trên đất, cô ta tức giận đứng thẳng người dậy, mắng: “Sao hả, chẳng lẽ tôi không nói đúng, cậu lo lắng làm gì?”

Từ trong thâm tâm của Thẩm Trình, anh cũng không phải là người có tính tình tốt gì.

Thấy Thẩm Thanh Tuệ vẫn chấp mê bất ngộ, khóe môi của anh nở một nụ cười châm biếm, trong đôi mắt đen nhánh kia thâm sâu vô tận.

Loading...