Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 423
Cập nhật lúc: 2025-03-20 20:35:31
Lượt xem: 38
Hứa Triều Dương vừa đi một bước lại xoay người lại: “À đúng rồi, bác sĩ Giang, tôi nhắc cô một chuyện, nếu như có một cô gái tên Thẩm Thanh Tuệ đến gây rắc rối cho cô thì cô không cần để ý tới đâu nhé.”
Thẩm Thanh Tuệ?
Là ai vậy?
Mặc Giang Niệm Tư đầy khó hiểu, đồng tử đen trắng trong suốt lộ chút mơ hồ.
Hứa Triều Dương còn muốn nói gì đó nữa nhưng bác sĩ Dương bên cạnh không nhịn được mà họ khan vài cái. Biết anh ta đang nhắc nhở chuyện gì nên Hứa Triều Dương không thể không nhanh chóng kết thúc câu chuyện.
“Bác sĩ Giang chú ý là được.”
Nhắc nhở xong, Hứa Triều Dương liền cùng bác sĩ Lâm và bác sĩ Dương rời đi.
DTV
Trên đường đi bác sĩ Lâm không quên nhắc nhở anh ta: “Tiểu Hứa, bác sĩ Giang có đối tượng rồi”
“Em biết mà.” Hứa Triều Dương khẽ cười: “Thầy xem em là loại người gì thế.”
Anh ta sẽ không làm chuyện cướp người yêu của ai đó đâu.
Huống hồ chi anh ta có thể tranh được với Thẩm Trình sao?
Anh ta cũng không ngứa đòn đâu.
Bị anh đánh còn chưa đủ nhiều hay sao.
Hứa Triều Dương ôm lấy tiếc nuối mà than thở, quả nhiên từ xa xưa anh hùng đúng là khó qua ải mỹ nhân mà.
Anh ta khi nãy chỉ lắng nghe giọng nói dễ thương của bác sĩ Giang thôi chứ cũng không rõ là cô nói cái gì. Để một lát nữa nhờ thầy lặp lại cho anh ta lần nữa vây.
Ở bên kia, Thẩm Trình vội vàng chạy đến bệnh viện thì nhìn thấy mấy người đàn ông đang xếp hàng bên ngoài phòng khám của Giang Niệm Tư.
Ban đầu cảm thấy sốt ruột, bỗng nhiễn anh thả lỏng trở lại.
Anh đứng chờ ở cửa, mãi đến khi bệnh nhận xếp hàng không còn ai nữa.
Từ Xán Xán đi ra ngoài cửa: “Người kế tiếp...Hửm, trung đoàn trưởng Thẩm?”
“Không còn bệnh nhân nữa đúng không?” Thẩm Trình hỏi.
Từ Xán Xán lắc đầu: “Bên ngoài không còn ai thì hết rồi đó”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-423.html.]
“Tôi muốn tìm bác sĩ Giang để nói vài câu, có thể mời cô tránh ra một chút được không, cảm ơn.”
Đôi mắt Từ Xán Xán lóe lên tia hóng hớt: “Được chứ, không thành vấn đề, mời trung đoàn trưởng Thẩm Thẩm Trình gật đầu rồi sải bước đi vào phòng khám, tiện thể đóng cửa lại luôn.
Giang Niệm Tư khi nãy đã nghe hai người nói chuyện rồi.
Thẩm Trình vừa mới đóng cửa lại thì cố đã đứng trước mặt anh.
Nhìn sắc mặt anh lộ vẻ lo lắng, Giang Niệm Tư liền hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Thừa trên mặt đầy mồ hồi cùng bụi bặm khiến cho mặt anh hơi bẩn một chút.
Anh cẩn thận nhìn Giang Niệm Tử, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô mới xác nhận được cô không bị ảnh hưởng gì, Thẩm Thừa mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tư Tư, anh nghe Hứa Quan Quan nói chị họ của anh đến đây”
Chị họ?
Vậy là người đó họ Thẩm đúng không?
“Tên là Thẩm Thanh Tuệ sao?” Người bác sĩ Hứa khi nãy nói đến là chị họ của anh sao?
Nghe thấy cô nói ra tên Thẩm Thanh Tuệ, Thẩm Trình vội vàng hỏi: “Chị ta đến tìm em sao? Có gây khó dễ cho em không? Con người điên đó, đợi anh đi tìm chị ta Sắc mặt anh lập tức tối sầm xuống định xoay người rời đi thì bị Giang Niệm Tư kéo trở lại: “Anh làm gì vậy? Em vẫn chưa trả lời anh mà, anh đã vội vàng đi gây chuyện với người ta rồi?”
Nhìn khuôn mặt bám bẩn của anh, Giang Niệm Tư lấy chiếc khăn vuông từ trong áo blouse ra, nhẹ nhàng lau bụi trên mặt anh.
Cô ung dung thong thả nói: “Em không bị người bắt nạt gì hết, sao ai cũng nhắc em cẩn thận với chị ta hết vậy, chị ta với em từng chạm mặt rồi sao?”
Ai cũng...
Thẩm Trình bắt được trọng điểm: “Còn có ai nói vậy với em?”
“Hừm, một bác sĩ nam của bệnh viện trung ương đến, tên là Hứa Triều Dương, bề ngoài cũng đẹp trai lắm, nói chuyện còn dịu dàng nữa, anh quen anh ta không?”
Giang Niệm Tư nói cụ thể như vậy để tiện cho Thẩm Trình đoán, kết quả là Thẩm Trình càng nghe càng không đúng.
Hứa Triều Dương?
Trông đẹp trai?
Nói chuyện dịu dàng?
Cô còn nhớ rõ như thế...