Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 357
Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:25:50
Lượt xem: 45
Thiệu Dương liếc mắt nhìn cô một cái, trong đôi mắt sắc bén không thể tin nổi.
“Cô cảm thấy......... Tôi rất phiền phức?”
Giang Tuyết cảm thấy lời này quá trắng trợn: “Ý của tôi là, anh không dính lấy em gái tôi, sẽ không khiến người ta phiền chán.
Thiệu Dương lúc này mới kịp phản ứng lại lúc đầu cô nói gì, vội vàng giải thích: “Cô hiểu lầm rồi, tôi không có suy nghĩ gì với em gái cô, Thẩm Trình là bạn tốt của tôi, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ tranh giành cái gì với cậu ấy”
“Phải không?” Giang Tuyết trừng mắt nhìn: “Vậy sao anh lại theo tới đây?”
Ánh mắt cô linh động như một con thỏ nhỏ, Thiệu Dương che giấu nụ cười trong đáy mắt: “Thẩm Trình sợ các cô nhiều đồ quá, một mình cậu ấy không cầm được, bảo tôi đi theo giúp đỡ.”
“À” Vậy là cô hiểu lầm.
Giang Tuyết có thói quen giả làm người tốt trước mặt người khác.
Sau khi xác định người trước mắt này không có tâm tư kia đối với em gái cô, cô lại dựng lên ngụy trang, lấy ra nụ cười thương hiệu, giọng nói ngọt ngào: “Thật sự là xấu hổ, anh đừng để ý nha, vừa rồi là tôi nói không đúng, anh sẽ không tức giận chứ?”
Đổi sắc mặt thật nhanh.
Thiệu Dương mỉm cười, lịch sự trả lời: “Không ngại, cô là chị của cô ấy, suy nghĩ cho em gái là chuyện rất bình thường”
“À, vậy là tốt rồi. Giang Tuyết tươi cười dịu dàng, tựa như thế giới này quá lớn, không đủ quen thuộc để cô ấy giả bộ.
Đến quán mì, sau khi mấy người ăn uống no đủ, Giang Niệm Tư nói hôm nay đã quá muộn, trước tiên sắp xếp cho họ đến chỗ cô ở.
Giường của cô rất rộng, mẹ con ba người ngủ được, về phần Giang Đậu Đậu, ném cho Thẩm Trình là được.
Giang Tuyết và Đinh Hồng Mai vừa lúc muốn đến chỗ Giang Niệm Tư làm việc nhìn một chút, nghe vậy biểu thị đồng ý.
Chủ đề của phụ nữ, đàn ông vĩnh viễn không chen vào được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-357.html.]
Vì thế vừa xuống xe, Thẩm Trình đã mang theo Giang Đậu Đậu đến phòng bệnh của anh, trong phòng bệnh vẫn còn giường hộ lý.
Thiệu Dương cũng chỉ có thể đi về trước.
Giang Niệm Tư đang dẫn Giang Tuyết và Đinh Hồng Mai đi tham quan bệnh viện, tình cờ gặp Lương Xuân Hoa và Trương Thu định đến bệnh viện đăng ký khám bệnh lần nữa.
Lương Xuân Hoa liếc mắt một cái nhìn thấy Giang Niệm Tư, thấy bên cạnh cô không có bóng dáng của Giang Bằng Vũ và Thẩm Trình, nghĩ đến cô vu oan cho con trai có vấn đề, kê đơn thuốc bậy bạ cho con trai bà ta uống, đôi mắt giống như ngâm thuốc độc, bất mãn trợn mắt nhìn nhìn Giang Niệm Tư.
Giang Niệm Tư đang giới thiệu với Đinh Hồng Mai cô ở khoa nào, không chú ý tới Lương Xuân Hoa.
Giang Tuyết lại vừa vặn đối diện với tầm mắt Lương Xuân Hoa.
Cô ấy nhìn Lương Xuân Hoa một cái, phỏng đoán theo tầm mắt của bà ta vài lần.
Xác định người bà ta căm thù là em gái của cô, Giang Tuyết lập tức thu hồi nụ cười kiểu hoa sen trắng của cô, hung dữ nói: “Bà già kia, bà trợn mắt nhìn em gái tôi làm gì?”
Lương Xuân Hoa không kịp phản ứng, Giang Tuyết bước nhanh tới trước mặt bà ta: “Nói bà đó, trợn mắt nhìn em gái tôi làm gì? Ánh mắt giống như ngâm độc vậy, làm sao, muốn bắt nạt em gái tôi à?”
Khi người khác bắt nạt Giang Tuyết, Giang Tuyết có thể giả bộ làm đoá sen trắng, dùng phương thức âm thầm để giải quyết.
Bắt nạt em gái cô, cô không có kiên nhẫn như vậy.
Tức khắc xông tới trước mặt Lương Xuân Hoa, không chỉ có giọng nói hung hăng, biểu tình cũng hung dữ.
Bộ dáng kiêu ngạo hung ác kia, ngược lại dọa Lương Xuân Hoa giật mình.
Chờ bà ta kịp phản ứng, nheo đôi mắt đánh giá Giang Tuyết: “Cô gái nhỏ, cô nói lung tung gì vậy?”
Lương Xuân Hoa cũng không phải là người dễ chọc.
Giang Tuyết lập tức xắn tay áo lên chống eo: “Không bắt nạt em gái tôi, bà trợn mắt nhìn em gái tôi làm gì? Là cái thứ gì, em gái tôi là người bà có thể trộn mắt nhìn loạn à? Không phải thì giấu kỹ đôi mắt của bà, còn trợn mắt nhìn em gái tôi, móc con mắt của bà xuống”
DTV
Xã hội pháp trị, đương nhiên không thể thực sự làm như vậy.