Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 327
Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:20:01
Lượt xem: 40
Bác sĩ Đỗ nhìn ra cô không tự nhiên liền nói rõ ràng: “Bác sĩ Giang, nếu như cô không thoải mái, cảm thấy mắc nợ tôi thì hai chúng ta thương lượng, sau này cô phải chỉ bảo tôi nhiều hơn về phương diện Y học.”
Bác sĩ Đỗ hiểu rõ Đông y là một môn tri thức có kiến thức phong phú thâm thúy, học mãi không có điểm dừng. Chỉ có y thuật của ông ấy càng ngày càng tiến về phía trước thì mới có thể đi được càng xa. Ông ấy không muốn vị trí bác sĩ chủ nhiệm sao? Đương nhiên là muốn nhưng ánh mắt ông ấy không thiển cận như vậy, đề cao năng lực rồi sau đó còn lo không đi được xa hơn ư? So với ngồi trên vị trí bác sĩ chủ nhiệm tiến bộ chậm chạp, không bằng nhường ra để cho bác sĩ Giang chỉ dẫn ông ấy thật tốt. Ông ấy thậm chí cảm thấy mình có đầu óc vô cùng.
Giang Niệm Tư có thể làm thế nào? Dĩ nhiên là đồng ý rồi, ai bảo bác sĩ Đỗ tuổi tác cao vẫn còn đáng yêu như thế.
Sự việc nhậm chức cần phải đi theo trình tự. Chuyện này về sau quyết định nên trọng trách trên người Giang Niệm Tư cũng không còn.
Bởi vì viện trưởng Lục tìm cô, Giang Niệm Tư lại không muốn Thẩm Trình đứng lâu quá nên để cho anh trở về phòng bệnh trước.
DTV
Giang Niệm Tư đi ra từ phòng làm việc của viện trưởng Lục thì nhìn thấy Trương Thành Hiệu đang ngăn ở đầu cầu thang.
Giang Niệm Tư nhìn ra thái độ anh ta không có ý tốt liền nhíu mày đi hướng bên cạnh: “Xin nhường đường một chút”
“Tôi có đôi lời muốn hỏi cô.” Trương Thành Hiệu lạnh lùng nói.
Thái độ hờ hững kia phảng phất như Giang Niệm Tư xin nói chuyện với anh ta vậy. Cô cảm thấy buồn cười: “Tôi với anh không thân quen và cũng không có nghĩa vụ phải trả lời anh, tránh ra”
Thái độ của cô bất chợt ác liệt hơn không còn dịu dàng giống như biến thành người khác khiến Trương Thành Hiệu không hài lòng: “Trước kia là cô cố ý giả vờ ôn nhu ở trước mặt tôi đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-327.html.]
Giang Niệm Tư ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, đột nhiên cảm thấy cảm nhận trước kia của cô đối với người đàn ông này rất chính xác, quả thật bệnh của anh ta hơi nặng.
“Đồng chí, tôi hy vọng anh hiểu rõ, anh không phải người thế nào của tôi, không có tư cách nghi ngờ chất vấn tôi, càng không đáng để tôi phải giả bộ ôn nhu trước mặt anh.” Nói xong, Giang Niệm Tư lách qua anh ta chuẩn bị đi xuống dưới.
Trương Thành Hiệu bị cô nói thì thẹn quá hóa giận liền lùi qua bên cạnh một bước chặn Giang Niệm Tư lại lần thứ hai: “Cô vờ vĩnh cái gì, không phải là vừa ý thân phận cao của người đàn ông kia có thể mang lại cho cô nhiều lợi ích hơn sao? Ở trước mặt tôi lại tỏ ra cao thượng cái gì.”
A... Đây là điều kỳ quái gì vậy.
Sắc mặt Giang Niệm Tư lạnh xuống không nhịn được nói: “Tôi nhìn trúng ai thì liên quan cái rắm gì đến anh, tôi không coi trọng thân phận cao lại lớn lên đẹp trai của người yêu mình chẳng lẽ coi trọng một người đàn ông dáng dấp xấu còn tự cho là đúng như anh sao? Thật nực cười, phiền anh đừng cản đường tôi, nếu còn cản trở nữa đừng trách tôi không khách khí với anh.”
Giang Niệm Tư nói xong liền giơ tay đẩy anh ta.
Trương Thành Hiệu không thể tin nhìn Giang Niệm Tư, bị cô nói thẹn quá hóa giận, nghẹn khuất bực bội trong đáy lòng bỗng chốc vọt lên đỉnh đầu khiến anh ta duỗi tay ra kéo Giang Niệm Tư theo bản năng.
Giang Niệm Tư ghét nhất là loại người tự cho là đúng này. Thấy anh ta cư nhiên còn muốn ngăn đón, cô tức giận nhấc tay giằng tay anh ta ra rồi cố gắng đẩy ra ngoài: “Anh có phiền hay không a.”
Trong cái nhìn của Trương Thành Hiệu thì Giang Niệm Tư chính là một nữ sinh yếu đuối cho nên lúc cô ra tay anh ta không hề né tránh. Kết quả chính là bị Giang Niệm Tư dùng hết sức đẩy từ trên cầu thang xuống.
“A.” Lúc lăn đến cuối cầu thang thì Trương Thành Hiệu bị đau đến mức hét một tiếng thảm thiết.