Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 301
Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:58:36
Lượt xem: 38
Hứa Quan Quan đi vòng qua nắm lấy cổ áo Giang Bằng Vũ, quay đầu nhìn Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang, tôi có thể đưa anh ấy đi được không?”
Giang Niệm Tư không hiểu tại sao Giang Bằng Vũ lại sợ Hứa Quan Quan như vậy, nhưng Hứa Quan Quan có lẽ sẽ không ăn thịt anh trai mình.
Vì vậy, giữa đồng nghiệp và anh cả, cô đã dứt khoát lựa chọn những đồng nghiệp tương lai của mình.
Chủ động tránh sang một bên nhường đường cho Hứa Quan Quan, Giang Niệm Tư cười nói: “Bác sĩ Hứa cứ tùy ý an bài, tôi không phản đối.
“Nhưng tôi thì có ý kiến..... A!”
Giang Bằng Vũ chưa kịp nói xong đã bị Hứa Quan Quan kéo đi.
Anh không thể tin quay lại nhìn Giang Niệm Tư, tự hỏi tại sao em gái anh lại nhẫn tâm từ bỏ anh.
Giang Niệm Tư cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ là ảo giác?
Tại sao cô lại thấy anh trai mình đỏ mặt?
Nếu có thể thấy màu đỏ trên làn da ngăm đen của anh ấy, đại khái đó phải là biểu hiện của việc anh ấy đang rất thẹn thùng có phải không?
Chuyện này hơi khó xảy ra......
Giang Niệm Tư vỗ đầu mình một cái, không thể suy nghĩ linh tinh, nếu không phải như vậy thì sao?
Cô quay đi, từng bước một đi lên lầu rồi tìm kiếm số phòng trong trí nhớ của mình, đi tới cửa phòng Thẩm Trình.
Sợ anh ấy ngủ rồi nên Giang Niệm Tư không gõ cửa mà nhẹ nhàng đưa tay đẩy cửa đi vào.
Phòng bệnh tối om, Giang Niệm Tư cẩn thận đi đến bên giường.
Trong ánh sáng lờ mờ, Giang Niệm Tư nhìn thấy Thẩm Trình đang nhắm mắt lại, thở đều đều.
Anh ấy ngủ rồi à?
Giang Niệm Tư thở dài, cô tuy đã cố gắng hết sức để thực hiện những điều mình hứa với người khác, nhưng mà tình huống không cho phép.
Cô vốn muốn cho anh ấy một bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-301.html.]
Bây giờ người ta đã ngủ rồi, hẹn gặp lại anh vào ngày mai vậy.
Giang Niệm Tư lặng lẽ xoay người, đang định rời đi thì ngón tay của cô đột nhiên bị người nắm lại.
Những ngón tay có khớp nối rõ ràng đan vào nhau, ngón tay anh mảnh khảnh và khỏe mạnh, nắm chặt lấy tay cô.
Lúc cô vừa mở cửa thì Thẩm Trình liền tỉnh dậy, anh ấy tưởng rằng nửa đêm rồi còn có người dũng cảm như vậy, dám xông vào phòng mình. Anh còn đang chuẩn bị tấn công thì đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.
Mùi hương làm m.á.u anh sôi trào lên.
Là cô ấy.
Cô ấy đã đến.
Hôm nay cô ấy thực sự đã về vừa kịp lúc.
Anh còn tưởng cô không có ý định quay lại nữa.
Niềm vui bất ngờ sau một ngày thất vọng mất mát là điều mà người khác khó có thể cảm nhận được.
Thẩm Trình mở mắt ra, đôi mắt hoa đào quyến rũ của anh ấy vào ban đêm càng thêm quyến rũ, nốt ruồi ở khóe mắt khiến anh giống như yêu tinh chuyên đi khóa hồn người khác.
Anh nhìn bóng lưng Giang Niệm Tư một lát rồi dùng ngón tay mình, từng chút một quấn quanh những ngón tay mềm mại của cô.
“Bác sĩ Giang... em đến đây để gặp tôi à?” Anh vừa tỉnh dậy, giọng nói trầm thấp trêu chọc khàn khàn pha lẫn chút mê hoặc, yết hầu cuộn lên lăn xuống, dường như không thể tin cảnh tượng trước mắt mình là sự thật.
Giang Niệm Tư cho rằng tình cảm của cô với Thẩm Trình đã trở nên bình thản như những đôi yêu nhau lâu.
Mãi cho đến khi cô nghe thấy giọng nói kìm nén và phấn khích của anh, cô mới nhận ra rằng hoá ra mình đối với anh ấy, không chỉ có những cảm xúc bình đạm cô đã nghĩ.
Sau cuộc chia ly nho nhỏ, cảm giác thẹn thùng và phấn khích khi vừa gặp người ấy ập đến trong lòng Cô.
Giang Niệm Tư không hề khẩn trương, nhưng trong lòng lại có một chút xấu hổ.
DTV
Cô dịu dàng nói: “Nếu không phải đến gặp anh, thì chẳng lẽ ban đêm em muốn đến phòng bệnh của anh để trộm đồ của anh hay sao?”
Cô khẳng định được rằng anh vẫn luôn mong chờ Cô.
“Ừ, em đã đánh cắp trái tim của anh rồi” Đôi mắt đen của Thẩm Trình dường như sáng lên trong đêm, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, anh hưng phấn bật dậy khỏi giường.