Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 299
Cập nhật lúc: 2025-03-18 21:19:39
Lượt xem: 54
Khi phát hiện một kẻ bắt cóc trên tàu, để điều tra kỹ lưỡng hơn, tàu đã được hoãn lại để hợp tác với cảnh sát điều tra, làm các thủ tục xác minh.
Khi Giang Bằng Vũ chạy ra ngoài, anh ấy giao bà lão trên tàu cho nhân viên đường sát.
Sau khi cảnh sát đến, Giang Bằng Vũ đã giao đứa trẻ cho cảnh sát.
Thằng bé bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trước khi rời đi cùng với cảnh sát, cậu bé nhìn Giang Bằng Vũ một cách đầy khao khát, một lúc sau liền nói: “Chú ơi, sau này cháu cũng sẽ giống như chú, một Quân đội Giải phóng Nhân dân trừng phạt bọn tội phạm và diệt trừ cái ác”
Tiếng phổ thông của cậu bé cực kỳ chuẩn và còn có giọng Bắc Kinh.
Giang Bằng Vũ xoa đầu cậu: “Cháu rất dũng cảm, cháu nhất định sẽ thực hiện được tâm nguyện này Cậu bé lại nhìn sang phía Giang Niệm Tư, chớp chớp đôi mắt sáng ngời.
Giang Niệm Tư nhìn cậu hỏi: “Cậu bé à, em có lời gì muốn nói với chị sao?”
Đứa nhỏ đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Chị ơi, khi lớn lên em muốn cưới chị làm vợ.”
Giang Niệm Tư: “......”
Cô dở khóc dở cười, đưa tay nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Mau cùng chú cảnh sát đi tìm đường về nhà với bố mẹ đi, bọn chị cũng phải rời đi rồi.”
Cảnh sát đã đưa đứa trẻ đi và chuyến tàu bị hoãn khoảng hai giờ.
Quay lại ngồi trên tàu, Giang Niệm Tư dựa vào cửa sổ, suy nghĩ trôi đi.
Rất kỳ lạ, lúc chia tay, cô không nghĩ nhiều đến Thẩm Trình.
Bây giờ sắp gặp mặt, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác khẩn trương không thể giải thích được.
Họ chắc chắn sẽ muộn giờ hẹn khi đến nơi.
Cô không biết liệu anh ấy có thất vọng không.
Thẩm Trình bị người đến muộn là Giang Niệm Tư bỏ rơi, bây giờ đang đối mặt với sự chế nhạo của Thiệu Dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-299.html.]
Thiệu Dương khoanh tay lại, vẻ mặt phức tạp, lộ ra tâm trạng vừa thất vọng vừa vui mừng.
“Thẩm Trình, không phải cậu nói hôm nay Tư Tư sẽ tới sao? Không ngờ người ta hoá ra chỉ nói vậy để cậu yên tâm thôi. Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là cô ấy căn bản không có hứng thú với cậu như cậu đã nói. Tôi nghĩ là cậu chỉ đang tự mình đa tình mà thôi”
Thiệu Dương đã biết được tên em gái của Bằng Vũ từ Thẩm Trình.
Thiệu Dương cảm thấy thất vọng khó tả khi không thể nhìn thấy cô, nhưng nghĩ đến đối phương có thể không thích Thẩm Trình chút nào, anh ấy lại cảm thấy vui vẻ.
Thẩm Trình liếc anh ta một cái, đôi mắt đen láy dần mất đi vẻ sáng ngời sau một ngày chờ đợi.
Giấu đi sự thất vọng trong mắt, Thẩm Trình nghiên răng phản bác lại: “Tư Tư không phải là để cho cậu gọi.”
“Tôi thích đấy. Thiệu Dương sẽ không vô sỉ như vậy trước mặt Giang Niệm Tư, nhưng điều đó cũng không ngăn được anh ấy chọc tức Thẩm Trình.
Có trời mới biết dạo này cậu ta so với Thẩm Trình đang tức giận còn thảm hơn biết bao nhiêu.
Ngay cả Hứa Quan Quan cũng có thể làm chứng, nói rằng anh không có cơ hội đâu, còn cô gái kia...
Này, anh không nhắc tới cũng không sao, hiện tại anh cảm thấy tất cả chỉ là ảo ảnh.
Cô gái đó không thích Thẩm Trình chút nào!
Hai người nhìn nhau, cuối cùng lại cảm thấy khó chịu với nhau, rồi lại bắt đầu đánh nhau.
Thẩm Trình lần này không bị thương, Thiệu Dương thì vui mừng có được mắt gấu trúc.
Khi Thiệu Dương bịt mắt rời khỏi bệnh viện, anh vẫn đang suy nghĩ, ông cháu này dễ mang thù thật.
Đầu lưỡi Thẩm Trình chạm vào gò má của mình, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, đôi mắt tối đen như vực sâu, giống như một cái động không đáy tràn ngập sự tuyệt vọng.
Bác sĩ Giang nói mà không giữ lời.....
DTV
Giang Niệm Tư và Giang Bằng Vũ xuống tàu đã là mười giờ tối, bọn họ đi bộ từ ga xe lửa đến khu quân sự, tình cờ đã là mười một giờ tối.
Giang Bẵng Vũ muốn đem Giang Niệm Tư đi về doanh trại quân y, nhưng Giang Niệm Tư lại nhìn anh ấy, kiên trì nói: “Em đã hứa với Thẩm Trình, hôm nay em sẽ quay lại gặp anh ấy.”