Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 239
Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:59:05
Lượt xem: 44
Chân Thẩm Trình bị thương, mặc dù được Giang Niệm Tư đỡ nhưng cũng không đi được bao xa, ngoài phòng bệnh của anh là một ban công lộ thiên khá rộng, Giang Niệm Tư đỡ anh ra bên ngoài hít thở không khí.
Tay Thẩm Trình khoác trên vai cô, tư thế cực kì thân mật khiến Thẩm Trình không nhịn được nụ cười sung sướng.
Nhưng anh lo lắng như vậy lâu cô sẽ mệt.
“Bác sĩ Giang, bên kia có cái ghế dựa, chúng ta qua đó ngồi một lát đi?”
Anh quả thật không nên động đậy nhiều.
“Được.”
Hai người đến chỗ cái ghế, Giang Niệm Tư đỡ Thẩm Trình ngồi xuống trước, sau đó mới xoay xoay bả vai bi tê.
Thẩm Trình rất cao, cho nên mặc dù ngồi trên ghế, cũng chỉ cần hơi ngửa đầu là có thể nhìn thẳng vào Giang Niệm Tư.
Giang Niệm Tư vẫn khoác quân phục của anh.
Điều này khiến Thẩm Trình cảm thấy như cô đang nằm trong lòng anh vậy.
Suy nghĩ này làm trái tim Thẩm Trình đập như trống, đuôi mắt cũng vì thế mà đỏ ửng lên bất thường.
Thế mà đúng lúc này, trong đầu anh hiện ra một kẻ không nên tồn tại.
Thiệu Dương!
Vẻ mặt phẫn nộ của Thiệu Dương chợt lóe qua trong đầu anh.
Điều này làm Thẩm Trình khẽ chột dạ.
Theo bản năng, anh đưa tay lên quẹt mũi.
Chắc là Thiệu Dương chỉ là tương tự thôi ha, đổi bên còn chưa gặp mặt, theo lý mà nói thì không xem như vợ bạn được.
Thẩm Trình lần đầu làm chuyện trái với lương tâm, rất cảm thấy có lỗi với anh em.
Nhưng mà cho dù có cơ hội làm lại một trăm lần thì anh vẫn lựa chọn có lỗi với anh em.
Dù sao anh cũng thích Giang Niệm Tư trước.
“Thẩm Trình?”
Giang Niệm Tư thấy anh ngây người, giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh.
Thẩm Trình theo bản năng cầm lấy tay cô.
Giang Niệm Tư củi người, nghiêm túc nói: “Anh đang sàm sỡ tôi hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-239.html.]
Thẩm Trình như bị bỏng, lập tức buông tay Giang Niệm Tư ra: “Xin lỗi cô”
Giang Niệm Tư bất giác cảm thấy bộ dạng anh đỏ mặt xấu hổ rất thú vị.
Tâm trạng cô cũng theo đó mà tốt lên: “Không sao, tôi tha thứ cho anh.
Thẩm Trình là một người rất đơn giản.
Ở cái tuổi này đã có tương lai như vậy, mà vẫn còn là một người ngây thơ thế này thì thật đúng là hiếm thấy.
DTV
Giang niệm tư không giận khiến Thẩm Trình lại có ý nghĩ được voi đòi tiên.
Yết hầu anh khẽ lăn, hỏi ra một vấn đề mà trước nay vẫn luôn quan tâm nhất: “Bác sĩ Giang, hiện tại cô còn cảm thấy, cô hoàn toàn không thể chấp nhận được người lớn hơn cô tám tuổi không?”
“Cái gì?”
Giang niệm tư nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Tưởng Tân Lệ có hỏi cô về tiêu chuẩn bạn đời.
Hóa ra anh còn vướng mắc chuyện này.
Thế nên đáp án của câu hỏi này lúc ấy đã thành khúc mắc với anh sao?
Giang Niệm Tư nghĩ có lẽ lúc ấy anh đã bắt đầu yêu thầm cô rồi, bỗng nhiên lại thấy buồn cười là sao nhỉ?
Bị ghét bỏ vì già rồi à.
Thẩm Trình vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, thấy cô lúc thì nhíu mày, lúc lại mỉm cười, hồi hộp đến nỗi trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Anh rất muốn biết đáp án sao?” – Giang Niệm Tư hỏi anh.
Ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu xuống nụ cười tươi đẹp của cô, đẹp đến hư ảo.
Tim Thẩm Trình lại bắt đầu đập như điên, anh ấn chặt trái tim mình, thành thật nói: “Rất muốn biết.”
Giang Niệm Tư cũng không trêu anh nữa, nụ cười trên mặt biến mất, nghiêm túc trả lời anh: “Lúc đó quả thật là tôi có yêu cầu như vậy với nửa kia.”
Còn chưa nghe được câu tiếp theo, lòng Thẩm Trình đã lạnh quá nửa, đột nhiên chán nản gục đầu xuống.
Thua ở tuổi tác sao?
Giang Niệm Nư còn chưa nói xong, thấy bộ dáng chó lớn ủ rũ mất mát của anh, có chút dở khóc dở cười.
“Anh không biết sau khi gặp được người mình thích thì mọi tiêu chuẩn đều hóa hư vô cả sao?”
Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng như cơn gió thổi vào trái tim Thẩm Trình, tựa như thanh âm vọng lại từ nơi cao xanh kia.
Anh khó tin mà trợn trừng mắt, chậm chạp tiêu hóa ý trong lời Giang Niệm Tư.