Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:45:23
Lượt xem: 36

Câu nói này của Trần Tuyết Mai đã xúc phạm đến lòng tự trọng của Cao Xuân Hồng. Bà ta ôm đầy một bụng tức nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt xuống: “Vâng, chị dâu, em sẽ chú ý”

Bên kia, Giang Tuyết sau khi tiếp khách xong, cô ấy bước nhanh về phía nhà khách, muốn gọi cho anh họ của mình cáo trạng.

Cô ấy muốn kiện mấy người đàn ông thối đó, tụi đó là kẻ rác rưởi và không giữ lời.

Kết quả là khi cô ấy gọi điện thì lại có một người đàn ông khác bắt máy, giọng người đàn ông này trẻ hơn anh cô vài phần.

“Giang đội trưởng đi làm nhiệm vụ, lát nữa cô có thể gọi lại tìm anh ấy”

Giang Bằng Vũ đi làm nhiệm vụ là chuyện bình thường, Giang Tuyết lại không có một chút hoài nghi.

Tại trung tâm động đất Bắc Thành, Thẩm Trình, Thiệu Dương và một nhóm binh sĩ mặc quân phục màu xanh lá cây đang dùng tay không đào đá rơi vỡ từ những ngôi nhà bị sập ra để giải cứu những người bị mắc kẹt bên dưới nhanh hơn.

Lúc này, Lý Văn vội vàng chạy tới, khàn giọng nói: “Đội trưởng, khu vực Giang Tuấn Vũ làm nhiệm vụ lại xảy ra sụp đổ do ảnh hưởng của dư chấn. Giang đội trưởng đẩy dân thường ra ngoài cho nên cậu ta đã bị chôn vùi bên dưới”

Lời nói của Lý Văn không khác gì đang đặt một tảng đá lên trái tim của Thẩm Trình và những người khác.

Trận động đất ở Bắc Thành có quy mô không lớn, nhưng tâm chấn lại rất thê lương vì mọi người đều không có sự phòng bị trước.

Những ngôi nhà sụp đổ, giam cầm vô số sinh mạng bên dưới.

Họ đang cứu hộ tại trung tâm xảy ra động đất, điều này đồng nghĩa với việc họ phải đối mặt với nguy hiểm bất cứ lúc nào, đã có rất nhiều đồng chí bị thương nặng do vật nặng rơi xuống trong quá trình giải cứu, có người thậm chí còn mất mạng.

Khuôn mặt luôn trắng trẻo của Thẩm Trình phủ đầy mồ hôi và bụi bặm, chỉ có thể nhìn rõ một đôi mắt.

“Các cậu tiếp tục đào đi, Lý Văn, cùng tôi đi cứu Giang đội trưởng”

Lý Văn: “Vâng.”

Tất cả binh lính: “Vâng”

Tiếng gầm rung chuyển cả bầu trời thể hiện sự quyết tâm của mọi người, họ bằng lòng sống c.h.ế.t với nhân dân và với đồng đội của mình. Dù có kiệt sức nhưng họ cũng phải cố gắng hết mình để giải cứu từng thường dân bị chôn vùi trong lòng đất đang chờ họ tới cứu.

Họ không sợ gian khổ, không sợ khó khăn, điều họ sợ nhất là nhìn thấy những sinh mạng không còn hơi tho kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-197.html.]

Thẩm Trình đi theo Lý Văn, chạy nhanh nhất có thể về phía khu vực mà Giang Tuấn Vũ chịu trách nhiệm.

Thẩm Trình vừa tới nơi đã bị một bà lão tóm lấy.

DTV

“Đồng chí quân giải phóng nhân dân, xin các cậu hãy giúp tôi cứu cháu tôi. Cháu tôi vẫn còn sống.”

Thẩm Trình đành phải dừng lại: “Ở đâu?”

“Ở bên kia.” Bà lão chỉ vào vị trí đối diện với khu vực Giang Tuấn Vũ phụ trách.

Lý Văn có chút lo lắng: “Đoàn trưởng”

“Phải cứu người trước tiên.” Thẩm Trình nhắm mắt lại, trầm giọng nói.

Đây là sứ mệnh của họ và cũng là sứ mệnh của Bằng Vũ.

Lý Văn kìm nén nước mắt, giơ tay làm dấu: “Vâng”

Tiếng “vâng” này phát ra, đem theo một tiếng kêu nghẹn ngào.

Cả hai nhanh chóng đến nơi mà bà lão nói đến.

Gia đình bà lão tương đối nghèo, nhà lại cũ kỹ, đây không phải nhà làm bằng đá mà là nhà gỗ.

Thẩm Trình và Lý Văn vội vàng chạy tới, dùng tay không di chuyển tấm gỗ, vừa đến gần đã nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của đứa trẻ.

“Lý Văn, mau đưa đứa nhỏ ra ngoài đi” Thẩm Trình giơ tay đỡ thanh gỗ, để đứa nhỏ không còn bị đè nữa.

Trước mặt đứa trẻ có một vũng nước nhỏ, trong đó có nước, nó vì uống thứ nước này nên mới có thể sống sót qua hai ngày.

Khi tấm gỗ bị ướt, tuy không nặng bằng đá nhưng cũng chẳng nhẹ là bao.

Lý Văn đào một hồi, nhấc bỏ tấm ván gỗ đè lên lưng đứa trẻ ra, cẩn thận đi tới bế nó lên.

Ngay khi đứa trẻ sắp được đưa ra ngoài, Thẩm Trình lại cảm thấy mặt đất có chút rung chuyển nhẹ.

Loading...