Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 172
Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:43:36
Lượt xem: 65
“Như vậy sao được, tôi..” Giang Tuyết còn chưa nói xong lời khách sáo thì mới phản ứng lại anh ấy nói gì, lúc này trợn tròn mắt.
Ha?
Cô ấy nhìn anh một cái.
Thiệu Dương đang vắt nước trên áo ở trước mặt cô ấy.
Giọt nước rơi xuống mặt đất tí tách nhắc nhở Giang Tuyết là kẻ cầm đầu.
Giang Tuyết vừa buồn bực vừa cảm thấy chột dạ.
“Được... cái đó, anh đi thay đi.” Giang Tuyết nói.
Thiệu Dương nhìn thấy dáng vẻ bực bội của cô ấy thì đôi mắt ôn hòa chớp lên, cất giấu một nụ cười.
Nghe cô ấy vừa mở miệng liền gọi mình là Thiệu tiên sinh, Thiệu Dương hiểu rõ, hẳn là Bằng Vũ đã nói qua cho bọn họ biết cho nên liền cố ý nói: “Quên hỏi, bên trong chiếc túi Bằng Vũ gửi về có giao phó gì không?”
Giao phó, không phải là chuyện coi mắt sao?
Giang Tuyết liếc anh ấy một cái: “Anh không biết sao?”
Thiệu Dương lắc đầu.
Giang Tuyết cảm thấy lão hồ ly như anh ấy đúng là khẩu Phật tâm xà.
Ở trong thư, anh họ cũng đã nói anh ấy đồng ý đi xem mắt, làm sao lại không biết được.
Đến bây giờ vẫn còn chưa chủ động mang quà đến nhà bái phỏng mà còn muốn con gái nhà người ta chủ động nhắc đến sao?
Hứ, Tư Tư nhà cô ấy không gả đâu.
Thế là cô ấy cười cười: “Không có gì, chỉ là có chút đồ ăn”
Ăn?
Thiệu Dương vạch trần cô ấy: “Vậy làm sao cô biết tôi họ Thiệu?”
Giang Tuyết phản ứng cực nhanh, lập tức tìm một cái cớ: “À, lúc trước tôi có gọi điện thoại cho anh tôi, anh ấy đã đề cập qua một chút, nói anh ấy có chiến hữu cũ là Thiệu Dương, dáng dấp tư văn nhưng không giống người tốt, tôi vừa nhìn thấy anh thì đã lập tức nhận ra “} Miệng khoan khoái nói hết lời trong lòng ra.
DTV
Thiệu Dương tư văn thường để lộ gương mặt tươi cười xuất hiện vết nứt hiếm có.
Chiến hữu cũ?
Không giống người tốt?
Miệng nhỏ Giang Tuyết nói xong thì mới phát hiện mình nói cái gì, cô ấy vô ý thức che miệng, hai mắt vô tội nhìn Thiệu Dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-172.html.]
“Cái đó cũng là anh của tôi nói, anh tôi cũng thật là, sao có thể nói xấu sau lưng chiến hữu chứ, rõ ràng là ngài không phải người như vậy”
Nhìn dáng vẻ ướt toàn thân của anh ấy, Giang Tuyết lại chột dạ lần nữa.
Thậm chí đã liên tục nói mấy từ ngài tỏ ý tôn trọng.
Thiệu Dương mỉm cười: “Vậy sao?”
“Đúng vậy” Giang Tuyết mãnh liệt gật đầu.
Thiệu Dương hỏi: “Vậy sao cô lại nhìn ra tôi thông qua lời miêu tả của anh trai cô?”
Giang Tuyết: “... Tư văn?”
Cô ấy vắt hết óc hồi tưởng mấy lời khoan khoái mà mình vừa mới nói, cuối cùng tìm được một từ coi như hữu ích ở trong số từ đó.
Thiệu Dương quyết định không đùa cô ấy nữa: “Được, vậy tôi trở về đi thay quần áo, cô đợi tôi.”
“Được.” Giang Tuyết tiễn anh ấy rời đi, sau đó sa sút tinh thần tiếp tục quét dọn.
Còn phải giặt quần áo cho anh ấy, thật là phiền.
Một bên khác, Thẩm Trình không còn lý do chữa bệnh, anh lại nghĩ đến chuyện mình đã đồng ý với CÔ.
Nói muốn dạy cô thuật phòng thân.
Cho nên hôm nay anh tới phòng khám.
Không nghĩ tới vừa vặn gặp phải anh trai đến xin nghỉ phép cho cô.
“Cô ấy ngã bệnh sao?” Thẩm Trình lôi kéo Giang Thành hỏi thăm.
Giang Thành liếc anh một cái: “Đồng chí, anh là ai?”
Thẩm Trình ý thức được mình thất lễ, vội vàng buông tay ra, giải thích nói: “Tôi là bệnh nhân của bác sĩ Giang”
Giang Thành “à” một tiếng: “Vậy có lẽ là anh sẽ phải chờ thêm mấy ngày, em gái tôi đã mang bệnh từ trong bụng mẹ, cơ thể yếu đuối, bây giờ đang bị bệnh cho nên phải nghỉ ngơi nhiều ngày”
Giang Thành chỉ coi Thẩm Trình là bệnh nhân phổ thông, không nói nhảm nhiều với anh, sau khi nói xong thì cũng đi ra ngoài.
Thẩm Trình đuổi theo lần nữa: “Bác sĩ Giang bị bệnh như thế nào? Nghiêm trọng không? Có cần.
Giang Thành quay đầu đánh giá anh.
“Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?” Thẩm Trình biết mình biểu hiện quá vội vàng, nhưng anh không khống chế nổi.
Sợ Giang Thành nhìn ra cái gì đó, Thẩm Trình tìm cái cớ: “Bệnh của tôi còn có chút vấn đề cần hỏi ý kiến Bác sĩ Giang”
Lời này khiến Giang Thành phát cáu.