Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 158
Cập nhật lúc: 2025-03-16 08:35:49
Lượt xem: 62
“Được, lúc nào?” Giang Niệm Tư xích lại gần, hai mắt cong cong như vầng trăng vì vui sướng, sáng như bên trong có ngôi sao.
Thẩm Trình nhìn thấy cái bóng của mình trong con ngươi của anh.
Anh hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác, thế giới trong mắt của cô cũng là anh.
Anh vừa muốn nói gì đó thì Giang Niệm Tư thở dài nói: “Mấy ngày nay không được, tôi còn phải dùng thuốc cho anh, tốt nhất là anh nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày, không thể hoạt động mạnh”
Như vậy... Thẩm Trình ngậm miệng.
Hôm nay trong phòng khám không có bệnh nhân.
Thẩm Trình có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của Giang Niệm Tư.
Cô an vị ở chiếc ghế bên cạnh anh, hai tay chống cằm, nhàm chán bẻ ngón tay.
Một lát sau, sau khi lấy châm ở phần bụng ra thì Giang Niệm Tư thoa thuốc lên phần bụng anh rồi quấn băng gạc.
Chiếc quần bên ngoài của anh đang mở rộng, dây lưng còn chưa được cài lên.
Thẩm Trình cúi đầu liếc mắt nhìn, Giang Niệm Tư cũng liếc mắt nhìn.
Trên ngón tay của anh đều là kim châm, tạm thời không thể kéo lên được.
Giang Niệm Tư còn tưởng ý của anh là nhờ cô giúp anh cài lên.
Thế là cô đưa tay ra, không đụng tới da trên người anh rồi cài chắc dây lưng cho anh.
Thẩm Trình bị hình ảnh kia xung kích đến, chỉ cảm thấy cơ thể đều nóng lên.
Trị liệu nhiều ngày như vậy, cô đã cảm thấy quen thuộc.
Nhưng bởi vì trong lòng cất giấu quỷ, đến bây giờ anh vẫn có thể dễ dàng cảm thấy tim đập rối loạn vì một động tác vô cùng bình thường.
Giang Niệm Tư không rời đi, Thẩm Trình không thể nào phát tiết tâm tình trong lòng, anh vẫn luôn cố gắng nín nhịn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
DTV
Cho nên không bao lâu sau thì gò má đẹp trai của anh liền đỏ ửng.
Giang Niệm Tư trông thấy thì đôi mi thanh tú nhăn lại, đưa tay chạm vào mặt của anh.
“Thật nóng”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-158.html.]
Tiếng nói nhẹ nhàng như đi vào trong tâm hồn.
Cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng ở trên mặt, Thẩm Trình cảm thấy mình chính là biến thái.
Vậy mà anh lại không hi vọng tay của cô rời đi.
Giang Niệm Tư tưởng là anh sốt cho nên lại đưa tay sờ sờ trán của anh, lòng bàn tay... Xác định nhiệt độ bình thường thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Không có nóng rần lên, nhưng sau mặt lại đỏ đến mức này.
Giang Niệm Tư ấm giọng an ủi anh: “Bởi vì bệnh sắp khỏi nên anh rất kích động sao?”
Không đợi anh trả lời, cô liền cười nói: “Đừng lo lắng”
Cô là bác sĩ, thứ đầu tiên nghĩ tới không phải là tình tình ái ái mà là vấn đề bệnh lý...
Thẩm Trình nghiêng mặt qua, sợ Giang Niệm Tư nghe thấy tiếng tim mình đang đập nhanh, nói: “Bác sĩ Giang, bây giờ cô có thể đi ra ngoài một chút không? Tôi muốn ngủ một lát.
Vừa mở miệng nói thì Thẩm Trình mới phát hiện cuống họng của mình khô khốc.
Giang Niệm Tư rất tôn trọng ý định của người bệnh.
Anh nói muốn ngủ một lát thì Giang Niệm Tư cũng không nói cho anh biết bây giờ đã có thể rút kim ra ngay.
“Vậy anh cứ nghỉ ngơi thật tốt. Giang Niệm Tư nhẹ nhàng nói.
Nghe thấy tiếng bước chân rời đi, khẩu khí mà Thẩm Trình giấu ở trong lòng mới phóng ra.
Anh thở một cái thật dài, vô thức đưa cái tay có đầy kim châm lên, đặt bàn tay lên trên trán.
Bây giờ phần đuôi của đôi mắt đào hoa kia đã đỏ ửng một vùng làm nổi bật lên gò má đẹp trai dã lệ hấp dẫn của nah.
Thẩm Trình nuốt nước miếng, yết hầu nhấp nhô.
Còn chưa kịp thả lỏng trong lòng thì Giang Niệm Tư lại tiến vào.
Anh quay đầu, sững sờ nhìn cô.
Giang Niệm Tư giơ ly nước trong tay lên, nhàn nhạt cười nói: “Vừa rồi khi nói chuyện cuống họng của anh có chút khô, tôi rót cho anh cốc nước, anh uống rồi ngủ tiếp.
Cô mở to một đôi mắt hạnh sáng tỏ, đẹp không thể tưởng tượng nổi, cũng hoàn toàn không có ý thức được việc mình dùng gương mặt tươi cười xinh đẹp này nhìn về phía anh thì anh có chịu được không Yết hầu gợi cảm của Thẩm Trình nhấp nhô lần nữa.