Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 152
Cập nhật lúc: 2025-03-16 08:35:38
Lượt xem: 62
“Ở chỗ này của tôi thì không cần giả vờ đâu, muốn cười thì cứ việc cười đi. Tôi đã thấy cô gái kia rồi.” Hứa Cường dựng lên một ngón tay cái: “Rất đẹp, thảo nào lão Thẩm lại ngã chổng vó”
“Xinh đẹp?” Thiệu Dương ấm giọng hỏi, ánh mắt mang theo sự chúc phúc tươi đẹp.
Nội tâm: Ồ, con ch.ó kia cũng xứng sao?
Hứa Cường gật đầu: “Tôi thấy cô ấy là người xinh đẹp mất, nhưng mà khi nhìn ánh mắt cô gái đó nhìn lão Thẩm thì có lẽ là lão Thẩm không có cơ hội rồi, khi nhìn đối mặt với cậu ấy, cô gái nhỏ người ta còn không đỏ mặt.
Quan trọng nhất là anh ấy đã phát hiện ra tâm tư của lão Thẩm.
Không biết là do vấn đề tuổi tác hay vấn đề nào khác mà căn bản là anh không dám ra tay!
“Chứng minh mị lực cậu ấy không đủ, người ta không có hứng thú với cậu ấy.” Thiệu Dương đưa ra một phán đoán ôn hòa.
Sau khi nói vài câu với Hứa Cường thì anh ấy hỏi thăm: “Thôn Đồng Mộc ở đâu?”
“Thôn Đồng Mộc? Tôi biết, nhưng mà nói thì cậu cũng không thể tìm thấy, đúng lúc hôm nay tiểu Lưu hôm nay xuống nông thôn làm việc phải đi qua bên kia, tôi sẽ bảo cậu ấy đưa cậu đi.
“Cảm ơn” Thiệu Dương mỉm cười.
Hứa Cường hỏi anh ấy: “Cậu đến thôn Đồng Mộc làm gì? Thật sự đi xem mắt sao?”
Thiệu Dương nhấc nhấc chiếc túi trong tay lên: “Gửi đồ thay chiến hữu”
Giang Bằng Vũ biết anh ấy tới bên này làm việc thì vô cùng kích động, vô cùng hưng phấn.
Sau đó còn đưa cho anh ấy một chiếc túi lớn nhờ anh ấy mang về hộ, còn căn dặn anh ấy thuận tiện tìm hiểu thêm về em gái mình.
Đương nhiên, Thiệu Dương chỉ có thể mang đồ đi qua...
Còn về chuyện xem mắt thì chỉ cần nhìn một chút là được.
Cũng coi như không có phụ lòng Giang Bằng Vũ.
Thiệu Dương đi theo Tiểu Lưu tới đầu thôn Đồng Mộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-152.html.]
Tiểu Lưu còn phải nhanh chóng đi làm việc cho nên chỉ có thể đưa anh ấy đến đầu thôn.
“Đồng chí Thiệu, anh cứ đi theo con đường này, phía trước chính là thôn Đồng Mộc.
Tiểu Lưu không biết thân phận Thiệu Dương cho nên chỉ gọi anh ấy là đồng chí.
Trong mắt Thiệu Dương hàm chứa ý cười, lễ phép gật gật đầu: “Cảm ơn đồng chí Tiểu Lưu, ngày khác mời cậu ăn cơm”
“Ôi, khách sáo rồi.” Tiểu Lưu cười lớn, sau đó rẽ sang con đường khác.
Thiệu Dương đi theo đường lớn đến thôn Đồng Mộc, trong lúc đi anh ấy gặp phải một nông dân, anh ấy tiến lên lễ phép hỏi thăm: “Chú à, xin hỏi nhà Đinh Hồng Mai ở đâu?”
Người nông dân nói: “Nhà Hồng Mai sao, dễ tìm lắm, cậu cứ đi thẳng theo con đường này, đi đến cuối, ngôi nhà cuối làng đối diện với núi chính là nhà Hồng Mai.
DTV
Nhận được sự hướng dẫn, Thiệu Dương nói cảm ơn, thu gom hành lý rồi đi thẳng đến nhà Giang Bằng Vũ.
Đi trong chốc lát, trông thấy phía trước có hai cô gái nhỏ đang tranh chấp, giống như đang cãi nhau.
Vốn định đi vòng qua, nhưng có một cô gái trong đó bảo anh ấy dừng bước.
“Cô vẫn không hiểu tại sao anh ấy thích tôi sao?” Nụ cười trên mặt Giang Tuyết muốn có bao nhiêu nhẹ nhàng thì có bấy nhiêu nhẹ nhàng, nghe nhưng có chút ác độc.
“Bởi vì dung mạo tôi dễ nhìn mà thôi? Có ai mà không thích các cô gái xinh đẹp chứ?”
Thiệu Dương nghe đến đó thì chân mày cau lại.
Giang Tuyết mới từ nhà bà nội đi ra, chuẩn bị chạy về nhà làm quần áo, không nghĩ tới nửa đường lại gặp phải Từ Thúy Thúy, cô ấy bị cô ta ngăn lại.
Nguyên nhân rất đơn giản, cô ta lại tìm A Viên tỏ tình, nhưng A Viên lại nói đời này chỉ thích một mình Giang Tuyết.
Từ Thúy Thúy liền đổ tất cả nguyên nhân lên người Giang Tuyết, cảm thấy Giang Tuyết đang câu dẫn A Viên.
Cho nên cô ta vừa đến thì đã chất vấn tại sao Giang Tuyết không thích A Viên còn muốn quyến rũ A Viên.
Thiên địa chứng giám, Giang Tuyết vẫn đang vội vàng kiếm tiền, A Viên là cái gì?
Cô ấy nhìn thấy còn không thấy hứng thú nữa là, nói gì đến chuyện quyến rũ.