Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-03-16 08:35:22
Lượt xem: 123

Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một lát, Giang Niệm Tư hỏi anh: “Anh đến huyện thành có chuyện gì?”

Thẩm Trình nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, sau đó giống như tùy ý nói: “Gặp người bạn.

“Bạn?” Giang Niệm Tư nói: “Là người bạn đi ăn cơm tại tiệm cơm quốc doanh lần trước đó sao?”

“Cô vẫn còn nhớ?” Thẩm Trình có chút ngoài ý muốn.

DTV

Giang Niệm Tư chỉ chỉ đầu của mình: “Hẳn là tôi không bị chứng mất trí nhớ.”

Đến huyện thành, sau khi Giang Niệm Tư xuống xe thì đi thẳng đến cửa hàng bách hóa lớn nhất trong huyện.

Lúc đầu Thẩm Trình chỉ mượn cớ, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể đi gặp bạn.

Thẩm Trình trực tiếp đến cục cảnh sát tìm Hứa Cường.

Trông thấy anh, Hứa Cường đứng lên khỏi vị trí: “Nha, khách quý khách quý, lão Thẩm, sao cậu lại đến đây? Trong quân đội không có chuyện gì sao?”

“Xin nghỉ.”

Ban đầu là bị ông cụ cùng mẹ anh lừa gạt.

Bây giờ là bởi vì chữa bệnh cho nên anh cố ý gọi điện thoại cho lãnh đạo nói rõ tình huống.

Anh đã tích lũy được nhiều ngày nghỉ cho nên Triệu Lữ vung tay lên đồng ý.

Hứa Cường gật đầu cười: “Được, mấy người các cậu đều tới tìm tôi, các anh em không tệ, cũng coi như không quên tôi.”

“Còn có ai?” Thẩm Trình nghi ngờ hỏi.

“Thiệu Dương” Hứa Cường đi tới, một tay ôm lấy bả vai anh, vừa cười vừa nói: “Trước mấy phút cậu đến đây, cậu ấy đã gọi điện thoại cho tôi nói muốn tới bên này một chuyến, có việc cần xử lý”

“À” Thẩm Trình không có hứng thú.

Anh và Thiệu Dương Hứa Cường đều là anh em lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Nhưng mà Thiệu Dương không quen nhìn anh cứng rắn còn thích đánh nhau, mà anh cũng không quen nhìn Thiệu Dương đầy tâm kế trong đầu.

Xem như anh em oan gia.

“Hai ngươi vẫn còn kì cục như thế sao?” Hứa Cường cố nhịn cười nói: “Thiệu Dương nói chiến hữu đã giới thiệu cho cậu ấy một người, cậu ấy thuận tiện đến đây xem một chút.”

Nói chuyện đến chiến hữu thì Thẩm Trình lại cười.

Đúng là đứa cháu trai Giang Băng Vũ kia.

Anh ta nói em gái của mình lùn một chút mập một chút đen một chút, nhưng mà lại vô cùng nhẹ nhàng.

Không nói đến tướng mạo, nhưng vì chào hàng em gái mà tám chín phần mười những gì Giang Bằng Vũ nói là nói mát, có thể chẳng những không ôn nhu mà còn là một người có tính cách vô cùng nóng nảy.

Nếu Thiệu hồ ly giả vờ tư văn kia mà gặp phải cô gái như thế thì có lẽ anh ta sẽ khó đối phó được.

Trong lòng chế giễu vài phần, tâm trạng của Thẩm Trình cũng vui vẻ hơn một chút.

“Chậc chậc chậc.. Sao cậu lại cười đê tiện như thế?”

Hứa Cường trông thấy cặp mắt thêu hoa của Thẩm Trình đang cười vô cùng hấp dẫn kia, xem như người bạn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Hứa Cường luôn cảm thấy mình không giỏi kiềm chế suy nghĩ.

Vẫn là chuyện liên quan tới Thiệu Dương.

Anh ấy lập tức hứng thú, rất có vài phần mùi vị hả hê:”Thế nào? Cậu biết đối tượng hẹn hò này của Thiệu Dương sao? Khó xử?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-144.html.]

“Không phải.” Thẩm Trình thu liễm ý cười, anh không có thói quen nghị luận về con gái.

Huống chi anh cũng không biết tính cách của em gái Giang Bằng Vũ là người như thế nào. Chỉ nói: “Chỉ là cảm thấy Thiệu Dương có thể sẽ thất bại”

Hẳn là tính cách của hai anh em sẽ không chênh lệch quá nhiều.

Giang Bằng Vũ là người có tính cách như pháo đốt của thẳng nam, hẳn là em gái của anh ta cũng sẽ không quá nhẹ nhàng.

Thiệu Dương không còn gì cả, cũng chỉ có gương mặt kia.

Nếu thật sự đi gặp mặt, nếu người vừa ý anh ấy thì Thiệu Dương cũng chỉ có thể chịu khổ.

Thiệu Dương đã ưu nhã từ nhỏ, mặc dù nhìn đầu óc của anh ấy linh hoạt nhưng gặp phải mấy cô gái thì anh ấy cũng không thể xé bỏ lớp ưu nhã này để nói mấy lời hung ác.

Nếu như em gái Bành Vũ vừa ý anh ấy mà anh ấy chướng mắt người ta, vậy thì càng vui hơn, tốt nhất là nên lột bỏ một lớp da của anh ấy xuống.

Vẫn nên để hai anh em bọn họ cùng lột.

Hứa Cường im lặng đến trợn trắng mắt.

Cảm thấy Thiệu Dương thất bại thì cười vui vẻ như vậy, quả nhiên là oan gia từ nhỏ, nhưng mà anh ấy cũng muốn biết có chuyện gì xảy ra?

“Đúng rồi, cậu còn chưa nói cho tôi biết lần này cậu xin phép nghỉ để làm gì?”

Hứa Cường rất hiểu Thẩm Trình, anh thích cuộc sống trong bộ đội như vậy, trên cơ bản là sẽ không nghỉ nếu không có chuyện quan trọng.

Anh là kiểu người bảo nghỉ cũng không nghỉ.

“Chữa bệnh. Đối với Hứa Cường, Thẩm Trình không có gì giấu giếm.

Bởi vì trong lần hành động kia, Hứa Cường cũng tham dự vào trong đó, anh ấy càng hiểu hơn những người khác.

Nghe vậy, Hứa Cường sửng sốt một chút: “Bệnh kia sao?”

“Ừ.” Thẩm Trình gật đầu một cái, tư thái của anh lười nhác ngồi trên ghế, cầm lấy chiếc s.ú.n.g trường mô hình ở trên bàn Hứa Cường thưởng thức.

Nhắc đến chuyện này, Hứa Cường tương đối để bụng, anh ấy cầm lấy mô hình ở trong tay Thẩm Trình, kích động hỏi: “Có hi vọng không?”

Thẩm Trình nhớ tới tiếng nói nhẹ nhàng kia, còn có con ngươi trong suốt như nước của cô, khóe môi không tự giác để lộ ý cười.

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lần này có thể chữa trị hoàn toàn”

“Vậy được rồi, quá tốt rồi.” Hứa Cường vỗ bờ vai của anh cười ha ha, giống như đã giải quyết được một tâm sự lớn.

Anh ấy không có chú ý nhìn cho nên cũng không phát hiện lúc Thẩm Trình nói lời này thì ý cười trong mắt không phải là kích động cùng vui sướng mà mang theo chút mập mờ, nhộn nhạo phong tình.

Giống như dáng vẻ của hồ ly nam muốn đi câu hồn người.

Bên này, Giang Niệm Tư đi dạo một vòng tại bách hóa cao ốc.

Sau khi nhìn thấy giá máy may thì cô cảm thấy choáng váng.

Vào thời đại này mấy xu đã có thể mua một chiếc kem lớn, mấy chục xu đã có thể mua được một cân thịt, vậy mà máy may lại có giá hơn 180 tệ.

Quả thực là giá trên trời, cô còn tưởng rằng sẽ có loại rẻ hơn, nhưng không ngờ đó là loại rẻ nhất, đương nhiên là còn có loại khác nhưng cửa hàng bách hóa lại không có. Hơn nữa còn rất khó tìm phiếu.

Điều này khiến cô muốn đánh trống lui quân, thôi bỏ đi, không bằng đi mua đồ cũ.

Giang Niệm Tư dứt khoát đi ra bên ngoài hỏi thăm một chút, xem có chỗ nào bán lại đồ cũ không.

Vẻ ngoài của cô xinh đẹp, miệng lại ngọt cho nên vừa hỏi một bà cụ thì bà cụ lập tức nhiệt tình chỉ đường cho cô, còn sợ cô không nghe rõ cho nên còn tự mình đưa cô đi.

Sau khi đưa cô đến chỗ mua bán thì bà cụ mới rời đi.

Loading...