Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 116
Cập nhật lúc: 2025-03-16 08:34:04
Lượt xem: 124
Anh thấy mỗi người bệnh đều có ngữ khí tôn kính với cô.
Thấy cô đối mặt với một bà cụ lỗ tai không tốt lắm kiên nhẫn nói lại một lần.
Bà cụ vẫn không rõ.
Cô cười nói: “Bà Trương, dù sao bà cũng gần đây, không rõ, mỗi ngày sáng trưa chiều bà tới một lần, cháu pha thuốc cho bà xong, bà lại đây trực tiếp uống là được.”
Bà cụ bị cô gọi là bà Trương cười giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, vừa cảm ơn, vừa nói muốn cho cô một ít tiền.
Giang Niệm Tư cũng không nhận.
Cô tự mình đưa bà cụ kia ra cửa phòng khám, cổng lớn phòng khám có thềm đá, cô tự mình đỡ bà cụ xuống cầu thang.
Thẩm Trình nhìn, mắt đào hoa từ trước đến nay câu người hơi cong lên, đáy mắt không tự giác chứa ý cười.
Tưởng Tân Lệ nhìn Thẩm Vũ Lâm, cũng cảm thấy cô bé này tâm địa thiện lương.
Giang Niệm Tư trở lại Thẩm lão gia tử bên này, thấy thời gian không sai biệt lắm, rút ngân châm cho ông ấy, lại pha nước thuốc cho ông.
“Bác sĩ Giang, cháu như vậy không cảm thấy phiền toái sao?” Tưởng Tân Lệ hỏi ra nghi vấn trong lòng Thẩm Trình.
Lúc đầu Giang Niệm Tư sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, bà nói chính là bà Trương.
Nghe vậy, Giang Niệm Tư cười nói: “Cháu ngại phiền toái nhất, nhưng cháu là bác sĩ, thân thể người bệnh không thoải mái mới đến tìm cháu xem bệnh, nếu cháu lại không kiên nhẫn, trong lòng người bệnh rất nhiều khó chịu? Hơn nữa người ta cũng là vì không rõ không yên tâm, mới có thể hỏi nhiều vài câu, cháu há mồm nhiều giải thích vài câu mà thôi, không thiệt thòi. Làm nghề nghiệp này, cháu kiếm tiền phải không phụ lòng người bệnh tới tìm cháu xem bệnh”
“Chăm sóc bà Trương như vậy, cũng là vì bà ấy tuổi lớn, trong nhà chỉ có một mình bà ấy, con tra con gái bà ấy đều đi làm ở huyện thành, sẽ cho tiền, nhưng sẽ không trở về chăm sóc cho bà ấy, vốn dĩ đã lớn tuổi, trí nhớ không tốt, vạn nhất không cẩn thận nghĩ sai, tổn thương đến chính mình làm sao bây giờ?”
Cô nói rất đương nhiên, lại không biết giọng nói ôn nhu dịu dàng của cô, nhấc lên gợn sóng bao lớn ở trong lòng Thẩm Trình.
Không chỉ Thẩm Trình, Thẩm Vũ Lâm, Tưởng Tân Lệ và lão gia tử cũng là như thế.
DTV
Những bệnh viện huyện đó, bác sĩ nào không phải lỗ mũi lớn lên ở trên đầu?
Cùn không phải nói không có bác sĩ tốt.
Nhưng có thể nghĩ giống như cô, thật đúng là không nhiều lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-116.html.]
Tưởng Tân Lệ càng thêm bội phục Giang Niệm Tư.
Thẩm lão gia tử chỉ cần đắp chân, tầm mắt Giang Niệm Tư nhìn về phía Thẩm Trình, cười nói: “Anh đi đến bên kia với tôi.
Cô chỉ chính là một khu xem bệnh khác.
Đối diện với ánh mắt ôn nhu của cô, trong đầu Thẩm Trình chặt đứt căn gân kia.
Cổ họng của anh lăn lộn, trên mặt lại là một vẻ vô cùng đứng đắn, nói một tiếng “Được”, đứng dậy đi vị trí cô chỉ.
Tưởng Tân Lệ muốn đi theo, Giang Niệm Tư ngăn bà lại, nhỏ giọng nói: “Dì, dì cho anh ấy một ít không gian riêng tư.”
Dù sao cũng là bệnh phương diện kia, có người khác ở đây, cho dù là mẹ già, có thể cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
Thẩm Trình nghe thấy được cô khuyên bảo, toàn bộ sống lưng đều cứng đờ.
Anh không có không được!
Đột nhiên lại hối hận không nói rõ ràng tình huống với mẹ lần nữa.
Bằng không, cũng không đến mức bị bà hiểu lầm...
Trong lòng Thẩm Trình như ăn củ cải chua, muốn mở miệng giải thích, lại không biết nói từ đâu.
Người ta còn không có hỏi, chẳng lẽ ngay từ đầu anh phải nói “Tôi rất được?”
Chỉ là ngẫm lại, anh đều cảm thấy mình giống một lão lưu manh.
Thẩm Trình ngồi ở trên ghế nằm.
Giang Niệm Tư đi vào, còn thuận tay kéo mành lên.
Trong không gian nhỏ hẹp, giờ phút này chỉ có hai người anh và Giang Niệm Tư.
Thẩm Trình như nghe thấy trái tim anh loạn nhảy.
Giang Niệm Tư thấy cảm xúc anh như có chút căng chặt, nghĩ anh có bệnh như vậy, trong mắt nhiễm một tia thương hại, nhẹ nhàng vỗ bờ vai của anh: “Nằm xuống”
A?