Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 113
Cập nhật lúc: 2025-03-15 06:26:45
Lượt xem: 79
Ông Trương nói dược liệu hơi ẩm, bảo cô lấy ra hong khô.
Giang Niệm Tư đưa lưng về phía quầy, ở quầy thuốc lấy dược liệu ẩm ướt ra.
Thẩm Trình đỡ lão gia tử đi vào phòng khám Đức Nguyên.
Nghe thấy một giọng nói rõ ràng không tính quen thuộc, lại khiến anh một lần đã nhớ kỹ.
“Ông nội, không có địa hoàng, chúng ta cần thêm chút địa hoàng”
Giọng nói dịu dàng, còn dễ nghe êm tai hơn hoàng oanh kêu to trong sơn cốc, khiến tai người nóng lên.
Thẩm Trình nâng mắt nhìn lại, thoáng nhìn một bóng dáng mảnh khảnh.
Anh thấy cô vài lần, cô đều mặc một áo vải thô màu xanh đen to rộng, hoàn toàn nhìn không ra cơ thể.
Đây là lần đầu tiên cô mặc quần áo bó người như vậy.
Áo bông rất dày, mặc ở trên người cô lại không hiện nửa phần mập mạp, lại sẽ khiến cho người cảm giác một loại mảnh khảnh.
Giọng nói dịu dàng kia, như là một cái móc câu, trực tiếp câu lấy tim Thẩm Trình, khiến tốc độ trái tim anh nhảy lên trở nên không quy luật.
Thẩm Trình há miệng thở dốc, bị Tưởng Tân Lệ từ phía sau đẩy một phen.
Anh đột nhiên nhớ mục đích tới nơi này.
Trừ xem bệnh cho ông nội, còn có anh kia...
Thẩm Trình bỗng nhiên xoay người chạy ra bên ngoài.
Tưởng Tân Lệ sửng sốt một chút, nhanh đỡ lão gia tử, vẻ mặt Thẩm Vũ Lâm cũng không rõ nguyên do.
“Thằng nhóc này sao vậy?” Tưởng Tân Lệ khó hiểu hỏi.
Giang Niệm Tư nghe thấy tiếng, khi quay đầu lại, trên mặt đã mỉm cười theo thói quen.
“Ông Thẩm, mọi người đến đây sớm như vậy, tới bên kia ngồi trước, cháu lấy dược liệu ra phơi khô đã.”
“A, được”
Tưởng Tân Lệ vội đáp.
Tình huống chân của lão gia tử nghiêm trọng nhiều, bọn họ đều rõ ràng hơn ai khác.
Lúc trước Giang Niệm Tư nói cần một tuần, bọn họ cho rằng phải một vòng mới có thể thấy hiệu quả.
Nhưng tốt lắm, ngày hôm qua cô đ.â.m mấy châm, bôi chút thuốc mỡ, không nghĩ tới hôm nay lão gia tử đi đường chỉ là đau đớn rất nhỏ.
Cho nên hiện tại Giang Niệm Tư ở trong mắt một nhà ba người nhà họ Thẩm, đó chính là thần y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-113.html.]
Ngay cả lão gia tử, đều sinh ra vài phần tôn kính và bội phục ở trong lòng với Giang Niệm Tư.
“Tôi đỡ ba, bà đi xem thằng nhóc thối kia sao lại thế này?” Thẩm Vũ Lâm đỡ cánh tay lão gia tử.
Tưởng Tân Lệ “A” một tiếng, xoay người ra cửa.
Con trai?
Giang Niệm Tư nghe xong tâm sinh nghi hoặc, chẳng lẽ con trai dì kia nói đã tới?
Nhanh như vậy?
Thẩm Trình dừng ở ngõ nhỏ cách đó không xa, lưng dựa vách tường, há mồm thở dốc.
Anh che lại trái tim nhảy lên “Thình thịch”, lần đầu tiên cảm thấy mình như trẻ con không biết nặng nhẹ.
Thậm chí anh không biết mình đột nhiên chạy ra như thế nào.
Là sợ cô nghe thấy anh “Không được”?
Từ từ, sao cô lại ở phòng khám Đức Nguyên?
Vừa rồi Thẩm Trình chỉ là trong lòng có quỷ, cho nên xem nhẹ rất nhiều chi tiết.
Hiện tại cẩn thận nhớ lại, cô là đứng ở trên quầy hàng, đối mặt với quầy thuốc, hình như là đang bốc thuốc...
Còn nói cái gì “Không có Địa hoàng, cần thêm một ít địa hoàng...”
Cô là người phòng khám Đức Nguyên sao?
Phòng khám Đức Nguyên chỉ có hai bác sĩ, một là bác sĩ Trương trên năm mươi tuổi.
Một người khác, là bác sĩ Giang có ân cứu mạng với anh.
Bác sĩ Giang là con gái...
Nghe nói tuổi tác rất nhỏ...
DTV
Thẩm Trình cảm thấy, hình như anh đã biết chân tướng.
Khi ở thôn Đại Mộc, nhảy vào lũ lụt cứu anh là cô gái nhỏ này?
Biết được chân tướng này, Thẩm Trình không biết nên hình dung cảm thụ trong lòng như thế nào, như là có con kiến bò ở trong lòng.
Thậm chí anh không nhịn được nghĩ đến chuyện không nên là anh có thể đi miên man suy nghĩ.
Cô đã làm hô hấp nhân tạo cho anh.
Đầu ngón tay thon dài đụng tới cánh môi của mình, trong đầu Thẩm Trình hiện lên hình ảnh như vậy, rõ ràng khắc ở trong đầu, là đôi mắt sạch sẽ sáng ngời kia, như hàm chứa một hồ nước thanh triệt.
Thẩm Trình lau mặt, thóa mạ mình súc vật.