Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 105

Cập nhật lúc: 2025-03-14 23:26:30
Lượt xem: 64

Anh lại hỏi đến Tưởng Tân Lệ: “Mẹ, mẹ nói thử xem đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiếp đến anh nhìn về hướng Thẩm Vũ Lâm: “Ba, ba cũng dính vào chuyện này?”

Rõ ràng nội dung câu nói của anh rất bình thường nhưng ngữ điệu đó lại lạnh đến sởn gai óc.

Ba con người kia tự biết chột dạ, vội vàng ứng biến.

Thẩm Vũ Lâm tách ra khỏi ông cụ thẩm, bước nhanh đi vào trong nhà, vừa đi vừa phải mình sạch sẽ.

“Bực ba con làm gì, chuyện này ba cũng không tán thành nhưng ông nội với mẹ con đều trên cơ ba, ba cũng không làm chủ được”

Hàm ý chính là đều là chủ ý của mẹ và ông nội con, không liên quan gì đến ba.

Thẩm Trình hiểu rất rõ về ba mình, ông nói nhiều như thế thì chính xác là đang vô cùng chột dạ.

Nói ông không tham dự vào thì anh tin, nhưng ông ấy không kịch liệt phản đối thì nhất định cũng là tán thành rồi.

Ông cụ Thẩm thì sao, ông ôm nạng che n.g.ự.c lại, cố tình thở hổn hển mấy hơi, như thể sắp nấc thật.

Sau đó quay đầu nhìn Tưởng Tân Lệ, lời nói thành thật nói: “Lệ à, ba nói với con nhiều lần rồi, nếu làm mẹ thì phải tạo uy tín trước mặt con cái. Muốn tạo uy tín thì đầu tiên mình phải làm một tấm gương tốt đã, Nhìn xem con đã làm những gì? Con lừa dối A Trình như thế, con khiến cho A Trình sau này làm sao còn tin tưởng lời nói của người làm mẹ như con nữa? Ây da... ba thật sự thất vọng về con”

Tưởng Tân Lệ: “

Người nhà tốt, một đám phản bội.

Chồng là phản đồ, ba chồng lại đại phản đồ.

Cô không muốn gánh trách nhiệm nên tim hẫng nhịp một cái rồi cắn răng nghiến lợi nói: “Bam chủ ý này là do ba nói ra trước mà.”

“Cái gì?”

Ông cụ thẩm nheo mắt, giọng oang oang nói: “Lệ à, con nói gì cơ? Lỗ tai ba không được tốt lắm, không nghe thấy rõ...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-105.html.]

Thẩm Trình: “...”

Ban đầu anh rất tức giận chuyện bọn họ gây ra chuyện lừa gạt anh, nhưng bây giờ nhìn bọn họ lục đục anh lại không nhịn được cười.

Nhưng lời nên nói vẫn phải nói: “Ông nội, ông có biết hay không khi con nghe thấy tin tức đó, trong lòng có bao nhiêu khẩn trương và lo lắng biết bao nhiêu? Ông lớn tuổi rồi, con sợ không về kịp để gặp mặt ông lần cuối, cho nên dù trong lòng từng dấy lên chút nghi ngờ con cũng phải nhanh nhất có thể chạy đến đây...

Nghe anh nói đến đây, sóng lưng Thẩm Vũ Lâm cứng đờ, lỗ tai của ông cụ Thẩm cũng không còn điếc nữa, Tưởng Tân Lệ cũng không ngụy biện làm chi.

DTV

Ba người bọn họ đột nhiên chột dạ cúi đầu xuống.

Thẩm Trình bất đắc dĩ thở dài: “Nhưng con rất vui khi mọi người chỉ là đùa giỡn với con thôi.”

Nói xong anh xoay người đi vào trong phòng, không cần biết là phòng của ai mà đá mở cửa phòng rồi nằm lên giường.

Tưởng Tân Lệ giương mắt lên nhìn Thẩm Vũ Lâm: “Chết rồi, làm sao đây? Con trai nổi giận thật rồi”

Thẩm Vũ Lâm cúi đầu than thở: “Chuyện này cũng là do chúng ta cân nhắc không chu toàn, thằng nhóc nổi giận cũng phải thôi... Nhưng nếu không phải nó sống c.h.ế.t kêu cũng chịu không tới thì chúng ta cũng không nghĩ ra thủ đoạn nham hiểm như thế. Nói tới nói lui còn không phải vẫn nên trách tiểu tử thúi này sao.”

Giọng ông ấy vốn dĩ trầm thấp, khi nói đến đoạn sau, giọng Thẩm Vũ Lâm lại vang dội uy lực, hận không thể rống như sư tử xuyên qua lỗ tai Thẩm Trình.

Tưởng Tân Lệ thành công bị tẩy não.

Bà ấy nắm tay lại hung hăng nói: “Đúng, ông nói không sai. Chúng ta dù có sai thì cũng là có thể tha thứ được!”

Ông cụ Thẩm cũng lập tức sống lại, sờ râu vui vẻ hớn hở nói: “Đúng đúng đúng, các con nói không sai, người sai chính là tên tiểu tử thối kia.”

Thẩm Trình nằm trong phòng: “…”

Phải, anh tự trách mình ngữ điệu không tốt rồi.

Ba người dở hơi kia luôn có thể tìm cho mình một lý do hợp lý.

Anh ngược lại muốn nghe thử xem lý do của bọn họ hợp lý đến mức nào.

Loading...