Tiểu Dã dứt khoát trốn phía Khương Vân, bất động, nếu ai kéo , sẽ lạnh mặt, một dáng vẻ lạ đừng gần đuổi xa.
Tống Chiêm Kiệt: " bác, thật là ở thôn bác ?"
Bà Từ ròng : "Mấy điều , Phán Phán của là do vợ chạy mất nên mới ngốc như . Chứ nó là một thanh niên trí thức , kết quả khi kết hôn thanh niên trí thức cầm lấy giấy tiến cử học đại học lữ đoàn cấp mất, chức cao sẽ trở về . Phán Phán đáng thương của cũng phát điên."
Khương Vân nửa tin nửa ngờ, bà và bí thư Từ.
Bí thư Từ là thật, đám bí thư Tống đều , bà Từ cũng là thật, thậm chí cả Phán Phán cũng là thật.
Chỉ là cô thấy chỗ nào đúng, đàn ông dựa phía cô, thể là Phán Phán.
Cô : "Bà Từ, con trai bà lạc chúng cũng đáng tiếc, nhưng mà đây là con bà."
Bà Từ trừng mắt cô: "Cô là ý gì? Nó là con ?"
Khương Vân: "Bà xem, thế nào cũng thấy giống con của cô."
Người đàn ông cao ráo trai, nước da trắng nõn, khuôn mặt góc cạnh, tuy rằng mang dáng vẻ ngây thơ vô tình lộ khí thế sắc bén mà gia đình bình thường khó thể bồi dưỡng .
Mặc dù tất cả đều là một tên ngốc, nhưng đôi mắt của trong veo và chuyên chú, im lặng và nổi điên một chút nào, một chút triệu chứng nào như những kẻ ngốc khác, xác suất cao là mất trí nhớ .
Nguyên nhân chính là bám lấy cô, hơn nữa cô mà một cảm giác quen thuộc với khó mà thể giải thích bằng lời , quá phi thực tế .
Bà Từ bắt đầu lóc kể lể, rằng con mất tích mấy hôm , tìm thấy , bây giờ vất vả mãi mới tìm thấy, kết quả là Khương Vân trả .
Khương Vân dang hai tay: "Không trả , tính toán , nếu là con trai của bà thì bà đưa về ."
Bà Từ cùng với bí thư Từ đến kéo , nửa dỗ dành nửa cứng rắn mà đưa .
Tiểu Dã kiên nhẫn mà nhíu lông mày, lắc cổ tay đẩy họ , đó lạnh lùng mà hai bọn họ chăm chăm, bừng bừng sát khí, dáng vẻ sẽ khách khí nếu đối phương cứ phiền.
Bà Từ co quắp một chút, về phía bí thư Từ.
Bí thư Tống vỗ vai bí thư Từ: " ông Từ , ý của ông là gì?"
Bí thư Từ bật : "Có khả năng là , nhận sai , chúng đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-161.html.]
bí thư Tống yêu cầu ông rõ ràng, thể là ? Vừa trời đất đó là con của .
Tống Chiêm Kiệt: "Hóa các định bắt cóc ?"
Bà Từ vội vàng xua tay: "Không thể nào!"
Bí thư Từ hổ mà , với bí thư Tống: "Chiêm Quân một kẻ ngốc, sức lực của thì mạnh như bò, lữ đoàn của chúng đang thiếu nhân lực, liền nghĩ... Ha ha ha."
Đại đội trưởng gọi tên ông mà rằng: "Ông Từ ông Từ, khi còn nhỏ ông nhiều tâm nhãn trong sáng , nghĩ già bắt đầu sinh tâm tư đường ngang ngõ tắt."
Bí thư Tống cũng nhạo bọn họ: "Không sợ sẽ đánh các vì tính cách ngu ngốc của ?"
Bà Từ vội vàng che mặt lặng lẽ ngoài, mất mặt.
Bí thư Từ cũng sợ, khi còn nhỏ tâm nhãn ông méo mó nhiều , vì cướp sức lao động thì động chút tâm nhãn thì cũng chẳng hề tính là chuyện gì mặt cả.
Ông tiến gần Tiểu Dã: "Chàng trai trẻ, đến lữ đoàn của thôn họ Từ với ? Đảm bảo sẽ ăn uống no say, còn thể tìm vợ cho !"
Tiểu Dã nheo mắt liếc ông , gì mà chỉ giễu cợt ông , giống như một kẻ ngốc .
Có mấy bà lão bỏ cả ăn cơm để chạy đến xem trò vui, thấy đàn ông tuấn tú thì yên lặng, cũng đánh cũng loạn, các bà bắt đầu kiêng nể gì mà trêu chọc .
"Chàng trai trẻ, kết hôn , vợ ?"
"Ôi chao, trai thật tuấn, còn cao lớn và cường tráng, nếu con gái nhà nào mà dẫn về thì chính là một rể ."
"Tiếc là một câm!"
"Ôi, thật đáng tiếc là một kẻ ngốc." Bà Lý hàng xóm nhà Hoàng Nguyệt Cô tiếc hận .
Tiểu Dã thì lập tức qua bà , ánh mắt lạnh lùng chẳng giống kẻ ngốc một chút nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà Lý: "Ôi, ánh mắt của trai trẻ thật lạ. Cậu thể hiểu gì ?"
Tiểu Dã cũng bà , trong mắt chỉ hai Khương Vân và ông Phúc.
Lúc Khương Quang Hỗn và Khương Quang Dập chạy đến gọi Khương Vân và ông Phúc về ăn cơm.
Khương Vân thì quan tâm để ông Phúc về ăn cơm , cô hỏi hai em họ: " , các cháu thấy Tiểu Dã ?"