Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính - Chương 322
Cập nhật lúc: 2024-04-24 06:07:32
Lượt xem: 336
Về nhà 3
Phong Ánh Nguyệt mua cho cô ấy một bộ đồ mặc trong mùa xuân, màu sắc và chất liệu đều không tệ, Đường Văn Tuệ vừa thấy thì thích lắm, cũng hiểu rõ bộ quần áo này thích hợp mặc vào lúc nào, cô ấy đỏ mặt ôm lấy bộ quần áo cảm ơn.
“Xấu hổ gì chứ, cất cho thật kỹ để hôm đó mặc.” Chị dâu hai Đường cười hi hi.
“Chị dâu!”
Mặt Đường Văn Tuệ càng đỏ hơn.
Cả gia đình đều đông đủ cả rồi, vì thế quyết định ngày mai g.i.ế.c heo ăn mừng.
Có chú ba Đường, Đường Văn Cường, cha con Chương Nam Tuyền, anh họ cả và anh em anh hai Đường qua giúp đỡ, việc mổ heo hoàn toàn không vấn đề gì.
Trong nhà bếp cũng có đám người Xuân Phân, có thể nói cả gia hoàn thành hết được tất cả công việc.
Bây giờ Xuân Phân đang mang thai hơn tám tháng, có lẽ tháng sau sẽ sinh.
Nhưng cô ấy mang thai lại rất thoải mái, không hề nôn mửa ốm nghén hay phù nề, ăn cũng rất ngon miệng, có thể nói trừ bụng to hơn bình thường thì không có cảm giác gì cả.
Không cần nói cũng biết chị dâu họ ngưỡng mộ đến nhường nào.
“Năm đó lúc chị mang thai Yêu Muội nôn mửa đến mức trời đất tối mịt đấy, cảm giác đó à…” Cô ấy lắc đầu, nhớ đến thôi là thấy sợ.
Xuân Phân gãi đầu: “Vậy đứa con này của em cũng xem là nghe lời.”
“Nó quá nghe lời ấy chứ!”
Chị dâu hai Đường vội vàng rửa rau, không gia nhập vào cuộc nói chuyện nhưng cô ta cũng nghe được vài câu bên tai, nói không ngưỡng mộ là giả, nhưng cô ta cũng biết tình hình của chồng mình, không vội được.
Nếu như nói gia đình nào trong đội sống tốt nhất, vậy thì chắc chắn đại gia đình nhà họ Đường sẽ được xếp ngay đầu, cho nên gia đình họ cũng có không ít lời ra tiếng vào.
Trong đó có rất nhiều người thích lấy chuyện con nối dõi ra để nói, ví dụ như Phong Ánh Nguyệt và chị dâu hai Đường, một người không có con, hai người không có con, người thì nói bận rộn việc học nên không sinh, người còn lại thì chồng của họ nhảy ra nói mình không sinh được.
Vì thế so sánh ra, sau khi phát hiện nhà mình đông con cái, cuộc sống tốt đẹp thì sao chứ, con cháu cũng không đầy đàn.
Nhưng những lời này cũng không dám nói trước mặt người nhà họ Đường, chỉ có thể rủ rỉ vài câu sau lưng họ thôi.
Phong Ánh Nguyệt múc nước đang sôi sùng sục vào trong thùng gỗ to, rất nhanh Đường Văn Sinh và cha Đường đã lần lượt bước vào xách thùng nước ra ngoài.
Đây là nước dùng để cạo lông heo.
A Tráng đưa em gái và em trai đứng trước cửa nhà trên, thấy con heo kia sau khi bị cắt tiết, bốn chân bị cột đưa lên trời, nằm dài trên bàn mổ heo, những người đeo tạp dề đứng xung quanh bắt đầu dùng d.a.o bào để cạo lông heo.
“Nguyên Đản, cầm cái ki hốt rác đến đây!”
Anh hai Đường kêu lên một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-me-ke-ac-doc-tra-thu-nam-chinh/chuong-322.html.]
“Dạ!”
Nguyên Đản đáp lại, rất nhanh nó đã lấy ki hốt rác ra, anh hai Đường gom hết tất cả lông heo vừa cạo bỏ vào ki, đống đồ này xử lý sạch sẽ có thể bán được tiền đấy.
“Mang đến phòng chứa củi phơi đi, cẩn thận đừng đặt nó ra phía trước quá.”
“Biết rồi mà.”
Một ki lông heo cũng không nặng lắm, Nguyên Đản hoàn toàn có thể khiêng lên được, Yêu Muội nhìn thấy cũng muốn khiêng nên con bé cũng lấy một cái ki đặt trước mặt anh hai Đường.
Anh hai Đường đang xử lý đống lông trên chân heo, thấy con bé xách đồ đến thì hiểu ngay con bé muốn làm gì, anh ấy cũng không để đứa nhỏ thất vọng, lấy một ít lông có thể dùng được trên bụng heo bỏ vào ki.
“Đi đi.”
Yêu Muội hài lòng khiêng ki đi.
Anh họ cả thấy vậy thì lắc đầu: “Con nhóc này gần đây bắt đầu thích giúp đỡ người khác rồi.”
Không cho giúp sẽ làm ầm ĩ lên.
“Người ta chịu khó như thế cũng không cho?”
Chú ba Đường cười nói.
“Sáng hôm qua cháu đi đập than, con bé cứ liên tục bưng lên dọa cháu một phen, cái này nếu không cẩn thận đập phải thì vợ cháu và mẹ cháu chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t cháu!”
Anh cả họ vẫn còn sợ hãi khi nhắc lại, vỗ lên n.g.ự.c mình.
“Vậy phải cẩn thận đấy.” Đường Văn Cường nói.
“Không đủ nước nóng, cháu đi lấy thêm hai thùng qua.”
Chỉ thấy bốn cái móng heo vẫn chưa được làm sạch hoàn toàn, Đường Văn Sinh lại cầm thùng gỗ vào nhà bếp: “A Nguyệt, còn nhiều nước nóng không?”
Phong Ánh Nguyệt đang cắt hành lập tức trả lời: “Còn nửa nồi, nửa nồi còn lại nấu để pha trà.”
Hai nồi nước đều đang dùng.
“Anh múc xong nồi này thì không cần đun thêm nước nữa đâu.”
“Được.”
Lúc m.ổ b.ụ.n.g heo treo nó lên giá, Yêu Muội trốn trong nhà bếp.
“Sao lại vào đây rồi?”
Chị dâu họ đang bóc tỏi cười hỏi.
Yêu Muội vẫn dựa vào vai chị ấy: “Họ đang cắt thịt.”