Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính - Chương 318
Cập nhật lúc: 2024-04-24 06:05:50
Lượt xem: 273
Mẹ cháu không nghe lời 2
Mà lúc này, Phong Ánh Nguyệt đang dọn dẹp phòng cho khách, mẹ Đường và thím Lâm đưa Vĩnh Bình và Nguyên Đản đi dạo công viên, cô ở nhà dọn dẹp từ trong ra ngoài.
Tiếp theo mang thịt mới mua về đi kho, còn hấp bánh bao, vừa mới chuẩn bị đi xem thịt kho thế nào, mẹ Đường và Nguyên Đản tay cầm đồ cười tủm tỉm trở về.
“Mẹ ơi, bọn con mua cá hố.”
Lần trước Phong Ánh Nguyệt gửi về một ít, họ rất thích ăn, hôm nay ra ngoài đi dạo, phát hiện có đồ rẻ mà chất lượng tốt, cho nên mẹ Đường và thím Lâm đều mua một ít.
Mẹ Đường mua hơi nhiều, đang tính lúc đó mang về nhà cho bọn họ nếm thử.
“Vậy mẹ sẽ nướng thêm một con cá hố.”
“Tối nay nướng, đợi cả cậu cả cùng ăn.”
Phong Ánh Nguyệt nghe vậy cười nói: “Không sao, để tối nướng cũng được.”
Nguyên Đản ở bên cạnh gật đầu: “Nhiều như vậy ăn không hết.”
“Được.” Mẹ Đường cảm thấy cũng đúng, vén ống tay áo lên muốn giúp đỡ.
Lúc Vĩnh Bình chạy vào sân của bọn họ, ba người đều đang bận rộn trong bếp: “Dì Phong! Chú bảo cháu nói cho dì biết, chú Đường và dì Lưu Phân đã trở về, ở ngay phía sau!”
“Đã về rồi?!”
Phong Ánh Nguyệt và mẹ Đường đang nói chuyện đều lộ vẻ ngạc nhiên và vui mừng.
“Mau mau mau, con đi ra ngoài nhìn xem, ở đây có mẹ trông!”
Mẹ Đường bảo Phong Ánh Nguyệt nhanh chóng ra ngoài xem.
Phong Ánh Nguyệt cũng không khách sáo, cởi tạp dề ra, chạy ra ngoài.
“Nguyên Đản, con có đi không?”
Vĩnh Bình biết mấy năm nay Lưu Phân không trở về, người trong ngõ nhỏ cũng biết, lúc này đều vây quanh hỏi han cô ấy, nên giờ mới không vội vàng trở về.
“Con không đi.” Nguyên Đản chỉ bếp lửa: “Con ở đây trông lửa.”
“Vậy anh đi xem, lát nữa sẽ nói với em.” Vĩnh Bình cũng chạy ra ngoài.
Mẹ Đường lúc này tràn đầy năng lượng, không ngừng ở đó nói: “Người không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Lúc này, Lưu Phân nửa bước cũng khó đi, cô ấy lớn lên ở đây từ nhỏ, các chú các thím đều yêu thương cô ấy, thấy cô ấy bỗng nhiên trở về, còn cõng một đứa nhỏ ở trên lưng, lại nhớ tới mấy năm nay cô ấy không trở về thăm cậu Lưu, trong lúc nhất thời các trưởng bối đều có chút tức giận.
Cũng không đến mức trách mắng, chỉ là không hiểu sao cô ấy lại nhẫn tâm như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-me-ke-ac-doc-tra-thu-nam-chinh/chuong-318.html.]
Liêu Thiên Cường vui vẻ đứng nhìn ở bên cạnh, thấy Phong Ánh Nguyệt tới, vội vàng nói với Đường Văn Sinh: “Mọi người về trước đi, lát nữa tôi đưa đứa nhỏ về, để nó bị trách mắng.”
Đường Văn Sinh xách túi lớn túi nhỏ đi về phía Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua cô gái đang bị vây quanh liền biết đó chính là Lưu Phân.
“Không sao là tốt rồi.”
Cô nở một nụ cười thật tươi: “Có con rồi sao? Cậu cả mà thấy nhất định sẽ rất vui mừng.”
Đường Văn Sinh gật đầu: “Hai ngày nay đều ổn chứ?”
“Ổn mà.”
Phong Ánh Nguyệt cười gật đầu, không về nhà cùng anh mà chen vào đám người, hai mắt đỏ bừng, không biết nên đối mặt với Lưu Phân của mọi người như thế nào.
“Em là Phong Ánh Nguyệt, thuê nhà ở phía đông của nhà bọn chị.” Phong Ánh Nguyệt nói bên tai cô ấy.
“Chị biết.” Lưu Phân nở nụ cười, cô ấy đã nghe chuyện trong nhà mấy năm nay từ Liêu Thiên Cường, nắm chặt lấy tay cô: “Mấy năm nay nhờ có các em chăm sóc cha chị.”
Thím Lâm nghe thấy vậy, lập tức nói: “Đúng rồi, nói đến mùa thu năm ngoái, cha cháu bị bệnh nặng, vợ chồng Tiểu Đường người ta xin nghỉ phép để chăm sóc ông ấy một tuần!”
“Đúng vậy, sau này cháu không được đối xử với cha cháu như vậy nữa.”
Thím Bồ cũng hơi giận việc mấy năm nay cô ấy không trở về nhà.
“Các thím, các chú, chắc đứa bé đã đói bụng rồi, chúng ta về nhà trước, lát nữa lại đến thăm.”
Phong Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua đứa nhỏ trên lưng Lưu Phân, lớn tiếng nói.
“Được, mau về nhà đi.”
Liêu Thiên Cường đứng ở bên cạnh nhìn cặp mắt đỏ hoe của Lưu Phân rồi mỉm cười, đợi sau khi họ đi ở phía trước, anh ấy mới theo sau.
“Đứa nhỏ trên lưng Phân Tử sao vẫn chưa lên tiếng?”
Thím Bồ giữ thím Lâm đang muốn về nhà lại, thấp giọng nói.
Thím Lâm sửng sốt, cũng cảm thấy không bình thường, bọn họ chăm trẻ nhiều như vậy, đương nhiên biết một đứa trẻ dù ngoan đến đâu cũng sẽ phát ra tiếng động.
Chưa kể vừa rồi Lưu Phân còn suýt bị bọn họ nói đến phát khóc, đứa nhỏ cũng chỉ lo lắng sợ hãi ngả lên lưng cô ấy.
“Không thể nào…”
“Lát nữa chúng ta qua đó xem một chút.”
“Được.”
Nói cho cùng thì vẫn là đứa trẻ bọn họ nhìn lớn lên, trong lòng cũng lo lắng.