Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính - Chương 290
Cập nhật lúc: 2024-04-23 21:09:32
Lượt xem: 387
Học cách làm người trước 1
Vợ chồng Phong Ánh Nguyệt cũng không hề thấy buồn với ánh mắt của mọi người.
“Nếu cảm thấy đồ ăn ngon miệng, có thể liên lạc với chúng tôi, nhưng bởi vì còn đi học, nên chỉ rảnh mỗi cuối tuần, thời gian khác chúng tôi không nhận đơn.”
Thế là có mấy người tìm họ xin địa chỉ liên lạc, Đường Văn Sinh lúc nào cũng mang theo bút, nên ghi lại vị trí ngõ nhỏ cho bọn họ.
Sau khi cơm tối được bưng lên, nhà họ Hoàng tính tiền cho bọn họ, hai người định cầm tiền rời đi, kết quả bị vợ ông Hoàng giữ lại ăn cơm tối.
“Ông Hoàng uống có chút rượu là đắc ý quên trời quên đất, các cháu đừng so đo với ông ấy nhé, nào, ăn cơm xong rồi hẵng đi, chứ không là bà không vui đâu đấy.”
Thím Hoàng là một người thẳng thắn, sau khi kéo bọn họ ở lại ăn cơm tối, xong rồi mới thả bọn họ đi.
Còn chưa tới tám giờ, vẫn còn một chuyến xe, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh đi tới trạm, sau khi lên xe, hai người ngồi cùng một hàng ghế, Đường Văn Sinh nắm tay cô.
“Vất vả cho em rồi.”
“Mặc dù có chút vất vả, nhưng kiếm được tiền mà.” Phong Ánh Nguyệt sờ số tiền trong túi, nhẹ cười với anh: “Cái này là quan trọng nhất.”
Đường Văn Sinh giơ tay lên vuốt tóc cô, sau đó để cô dựa vào vai mình chợp mắt một lát.
Cửa sổ xe hiện lên bóng dáng hai người đang dựa sát vào nhau, phong cảnh bên ngoài cửa sổ xẹt qua, đợi đến khi tới ngõ nhỏ, suýt chút nữa là Phong Ánh Nguyệt đã ngủ thiếp đi.
Về đến nhà phát hiện cậu Lưu còn chưa nghỉ, đang đun nồi nước nóng, bọn họ trở về cũng tiện để dùng.
Hôm nay đúng là có hơi mệt, sau khi Phong Ánh Nguyệt đánh răng rửa mặt xong, gần như ngả đầu là ngủ.
Đường Văn Sinh thì ấn vai và cánh tay cô một lúc lâu, lúc này mới ôm cô ngủ.
Ngày hôm sau cả hai đều dậy muộn.
Cậu Lưu vừa hay đang được nghỉ, không đi làm, thấy bọn họ dậy bèn cười nói: “Trong nồi đang hấp bánh bao đó, tắm rửa rồi ăn đi, cậu đi tìm chú Lâm mấy đứa chơi cờ.”
“Hôm nay chú Lâm cũng nghỉ ạ?”
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
“Đúng thế, bọn cậu cùng một lớp,” Cậu Lưu chắp tay sau lưng cười híp mắt đi sang phòng bên cạnh.
Ăn xong đồ ăn sáng, hai người cùng đi phòng sách làm bài, buổi chiều mượn xe đạp của cậu Lưu, Đường Văn Sinh đưa Phong Ánh Nguyệt đi dạo khắp nơi, lúc quay về còn mua chút đồ ăn vặt.
Bọn họ đã ăn rồi, mang về cho cậu Lưu ăn.
Cậu Lưu vui vẻ ăn chúng, từ sau khi bọn họ vào ở, cuộc sống của ông ấy dường như náo nhiệt hẳn lên.
Nhưng nghĩ tới chuyện mấy năm sau họ lại rời đi, cậu Lưu nhìn chằm chằm đồ ăn trong tay thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-me-ke-ac-doc-tra-thu-nam-chinh/chuong-290.html.]
*
Đường Văn Sinh nhận được thư từ nhà cũ, anh đến cục bưu chính ký nhận tiền nhuận bút, vừa hay nhân viên công tác phân thư ở hẻm bên kia, Đường Văn Sinh thoáng nhìn thấy thư từ quê nhà gửi tới, thế là nhân tiện mang về nhà luôn.
Phong Ánh Nguyệt đang rửa rau, chuẩn bị làm cơm tối.
Đường Văn Sinh đưa tiền nhuận bút cho cô trước: “Của tháng trước, tổng cộng được mười hai đồng.”
“Lại có thêm một khoản nữa rồi.” Phong Ánh Nguyệt lau tay, cười híp mắt nhét vào túi: “Đây là gì thế?”
“Thư từ nhà cũ gửi, anh đọc cho em nghe nhé?”
Thấy cô lại bắt đầu rửa rau, Đường Văn Sinh bèn nói.
“Vâng, anh cũng đi nhóm lửa đi.”
Thế là một bên Đường Văn Sinh đốt bếp, một bên đọc nội dung trong thư, đọc xong, anh nhíu chặt mày, Phong Ánh Nguyệt xoay người lại.
“Em xem có khi nào cô ta đi tìm cha của Nguyên Đản không?”
“Đó là một tên khốn, một tên không có nhà, khó tìm lắm.”
Phong Ánh Nguyệt cảm thấy Kiều Tư Vũ làm được: “Nghe những lời lần trước cô ta nói với Nguyên Đản, em cảm thấy tám, chín phần là đi tìm tên kia, nhưng không có thư giới thiệu, trên người cô ta cũng không có tiền, chưa nói tới việc tìm được người hay không, chỉ sợ người đã xảy ra chuyện.”
Đường Văn Sinh nhún vai: “Tự làm tự chịu.”
Biết anh không muốn gặp người nhà họ Kiều, Phong Ánh Nguyệt cũng không nói thêm: “Viết một bức thư trả lời cho cha mẹ, nhân tiện gửi áo mùa hè đã làm cho Nguyên Đản, còn có kẹp cài đầu mua cho mẹ, chị dâu hai và Văn Tuệ nữa.”
“Được.” Đường Văn Sinh gật đầu, nghe thấy tiếng cửa viện bị đẩy ra, còn tưởng cậu Lưu đã về, kết quả là Vĩnh Bình đang bưng bánh bao ngô.
“Dì Phong, chú Đường, đây là bánh bà nội bảo cháu bưng tới cho hai người nếm thử.”
Tổng cộng có sáu cái bánh.
Phong Ánh Nguyệt cười híp mắt nhận lấy, đổi đĩa cho thằng bé, sau đó lấy mấy cái bánh đường nâu từ trong tủ ra bỏ vào đĩa: “Vậy cũng mời hai bà cháu nếm thử bánh ngọt dì làm, nếu không ngon thì nhất định phải nói với dì nhé, lần tới dì sẽ đổi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Vĩnh Bình nói lời cảm ơn, bưng bánh đường nâu trở về, bà Lâm nghe thằng bé kể xong, cười rồi bảo thằng bé hấp nóng bánh đường nâu cùng nhau ăn.
Chú út Lâm trở về trông thấy trên bàn có bánh bao ngô, còn có cả bánh đường nâu: “Đi đến tiệm quốc doanh số ba mua ạ?”
“Không phải, là dì Phong ở ngay cạnh Vĩnh Bình làm đó, ngon lắm.” Thím Lâm dọn xong bát đũa, cười nói ngồi xuống bên cạnh chú út Lâm.
Sau khi nếm qua, hai mắt chú út Lâm sáng ngời: “Ngon quá!”
“Ăn ngon phải không? Nếu con có thể cưới một cô vợ về thì ngày nào con cũng được ăn.”
Thím Lâm nói ngay.
Chú út Lâm: “...”