Xuyên Thành Mẹ Chồng Cay Nghiệt Ta Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 83: Đừng nói tình thân

Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:06:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trấn trưởng ưỡn thẳng sống lưng, chợt cảm thấy vô cùng phiền lòng, xem ông thể yên !

 

Thế nhưng bấy nhiêu bách tính đang , trấn trưởng dù sốt ruột cũng thể lộ , đành : “Ngươi cứ , việc nào thể giúp ngươi chủ thì chúng cố gắng phiền đại nhân, dù đại nhân công vụ bận rộn ?”

 

Nếu Dương Khang thể là kẻ buôn , thì chuyện ý định sàm sỡ Lâm Khảo, trấn trưởng cũng chuyện lớn hóa nhỏ, chẳng qua là bồi thường bạc hoặc cưới nàng về là xong, còn thể tránh việc bức tử nữ tử để giữ thanh danh.

 

xem hiện tại, giải quyết riêng là thể , trấn trưởng cũng chỉ thể cân nhắc lợi hại, tìm cách để mang tội danh quản lý nghiêm.

 

“Đại nhân, Lâm Khảo suýt khinh bạc là trưởng nữ của dân phụ, còn Triệu Linh Tú trói chặt sắp bán là thứ nữ của dân phụ. Vốn dĩ vì danh tiếng của các nữ nhi, dân phụ nên tố cáo, nhưng nếu dân phụ nhịn xuống cơn tức , đó mới thật sự là bức tử các nàng !” Triệu Hồng mất kiểm soát mà gào lên.

 

Ngồi trong bóng tối, Lâm Khảo hoảng sợ về phía Triệu Hồng, lên tiếng ngăn cản, nhưng sợ Triệu Hồng sẽ vạch trần việc nàng liên quan đến chuyện trói Triệu Linh Tú, đành nghiến chặt răng dám lên tiếng.

 

Triệu Linh Tú thì nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm thị đang bên cạnh nàng, lặng lẽ rơi lệ, thỉnh thoảng liếc Lâm Khảo với ánh mắt đầy hận ý, nhưng nàng thể gì, nếu một khi Lâm Khảo bậy vài câu, danh tiếng của nàng sẽ mất sạch.

 

Dù là cô nương trong sạch đến , một khi đồn những lời , cũng sẽ gia đình nào dám đến hỏi cưới!

 

Trấn trưởng gào lên một tiếng, bảo Triệu Hồng dĩ hòa vi quý, cùng lắm thì ông dàn xếp là .

 

“Ngươi .” Trấn trưởng bất lực, bao nhiêu cặp mắt đang chằm chằm, ông công chính.

 

“Dân phụ vốn là chiêu tế, theo luật pháp triều , nam tử nhập tế theo họ nhà gái, con cái sinh đều nhập gia phả nhà gái, hơn nữa nạp hưu thê, như nữ tử xuất giá mà giữ phu đức, ngoài của hồi môn , bất kể kiếm bao nhiêu của cải đều thuộc về nhà gái, dân phụ sai chứ?” Triệu Hồng cao giọng hỏi.

 

Trấn trưởng gật đầu, : “ , luật pháp quy định như thế, nhưng…”

 

Triệu Hồng trấn trưởng khẳng định, đợi ông xong ngắt lời: “ Lâm Đức rõ ràng là con rể ở rể nhà Triệu , vô trường vật nhập tế, dân phụ càng thông cảm cho nỗi khó khăn của mà để trưởng tử và trưởng nữ đều theo họ , thế nhưng vẫn đủ lén lút tư thông với biểu của , còn dùng bạc của Triệu gia ở bên ngoài ăn chơi trác táng, còn sinh một cặp dã chủng, còn ngược đãi cốt nhục ruột thịt của , hành vi như phạm luật pháp, là lễ pháp dung thứ?”

 

Trấn trưởng chợt cảm thấy chiếc ghế cứng, nếu Triệu Hồng là thật, chuyện ảnh hưởng sẽ lớn.

 

Từ góc độ luật pháp và lễ pháp mà , cặp nam nữ mà Triệu Hồng nhắc đến cùng với những đứa con mà bọn chúng sinh đều đáng đại lao, hoặc tông tộc trực tiếp xử lý cũng quá đáng.

 

Điều quan trọng là những chuyện tổn hại thuần phong mỹ tục như thế sẽ gây ảnh hưởng nhỏ đến trấn, cần xử lý nghiêm khắc.

 

“Lời ngươi đều là thật chứ?” Trấn trưởng hỏi.

 

“Nương đều là thật, theo họ , nàng là tỷ tỷ ruột thịt cùng một với , theo họ cha . Cái tên Dương Khang trói , chính là tôn nhi của phụ nhân bên ngoài của cha !”

 

Không đợi Triệu Hồng lên tiếng, Triệu Linh Tú ‘xẹt’ một cái dậy, cạnh Triệu Hồng, lau những giọt nước mắt ngừng tuôn rơi, : “Xin trấn trưởng vì chúng chủ, nương vì mấy chúng mà nhẫn nhịn bao năm, ngờ cái tên Dương Sương độc ác tỷ tỷ cả của xung hỉ cho một lão già tồi tệ, còn sai tôn nhi là Dương Khang cái tên cầm thú bán , lòng độc ác như thật sự xứng !”

 

Triệu Hồng nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Triệu Linh Tú, con bé kinh hãi sợ hãi, thể vẫn còn run rẩy, lúc hận thấu xương những kẻ liên quan đến Dương Sương.

 

Thẩm thị cũng bước tới, với trấn trưởng: “Ta là vợ của thôn trưởng Đào Nguyên thôn Triệu Phú Quý, phu quân của đang ở bên ngoài, chuyện chúng đều thể chứng, hôn thư nhập tế của Lâm Đức năm xưa là do cha chồng , nhà chúng bây giờ còn giữ một bản. Nếu đường của mềm lòng, con cái cha ruột, thì hồi đó tộc chủ cho nàng . Ai ngờ bọn họ nhẫn tâm như , dù đường của cáo quan, tộc cũng sẽ dung thứ cho bọn họ tiếp tục ức h.i.ế.p con cháu nhà Triệu!”

 

Đừng xem Thẩm thị chỉ là một phụ nhân nông thôn, nhưng với tư cách là vợ của thôn trưởng, những chuyện nàng hiểu rõ hơn Triệu Hồng, kẻ ‘ngoại lai’ , tự nhiên cũng thế nào để trấn trưởng coi trọng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-me-chong-cay-nghiet-ta-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-83-dung-noi-tinh-than.html.]

Chỉ trừng phạt những đó thì đủ, những uất ức mà Triệu Hồng chịu đựng bao năm qua bồi thường, thể để Lâm Đức bọn chúng tiêu d.a.o .

 

Trấn trưởng , lập tức cho Thẩm thị gọi Triệu Phú Quý .

 

Có Triệu Phú Quý tiếp quản, Triệu Hồng cũng đây lãng phí thời gian, lấy lý do cần sắp xếp cho các nữ nhi, tạm thời đến viện bên cạnh.

 

Châu Hưng và những khác đều là nhân chứng, tự nhiên cũng khai rõ họ sống ở , là , giờ đây lý do đều sẵn, bọn họ chỉ tìm một việc ở trấn, nên mới gom tiền thuê một căn tiểu viện ở đây, cũng hợp tình hợp lý.

 

Đều là cùng thôn, thậm chí một nửa là cùng tộc, Triệu Hồng đưa các nữ nhi sang đó cũng ai thể gièm pha.

 

Có Châu Hưng và những khác canh giữ trong viện, Triệu Hồng cũng sợ lén, khi cánh cửa đóng , ánh mắt Lâm Khảo lập tức trở nên lạnh băng.

Mèo con Kute

 

“Nương…” Lâm Khảo kéo chiếc áo khoác của ai , đáng thương gọi một tiếng, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ.

 

“Ta là nương của ngươi ? Lâm Khảo, từ giây phút ngươi hãm hại Triệu Linh Tú, ngươi coi là nương của ngươi nữa , cũng đừng hòng thiết với . Bây giờ chỉ là một cuộc mua bán, ngươi đồng ý thì chúng chuyện, nếu thì chúng ngoài với , dù danh tiếng của ngươi cũng tổn hại, cần quan tâm ngoài sự thật .” Triệu Hồng lạnh lùng .

 

“Đùng!”

 

Lâm Khảo hoảng hốt quỳ xuống đất, lóc: “Nương, con sai , con thật sự , nương hãy tha thứ cho con thôi, con đảm bảo sẽ dám loạn nữa!”

 

 

“Là bọn chúng ép chúng con , con cũng Dương Khang ban đầu định gì, con lừa ! Nương hãy tin con một , con nhất định sẽ sửa đổi, con sẽ qua với kẻ họ Dương nữa, con về thôn Đào Nguyên với nương, con…”

 

“Bốp!”

 

Triệu Linh Tú vung một tát, hạ giọng mắng: “Ngươi về thôn Đào Nguyên cái thứ chân lấm tay bùn mà ngươi khinh thường nhất ? Những lời ngươi và Dương Khang , nương , nhưng rõ mồn một! Rõ ràng các ngươi đều là một loại hàng, ngươi dám trái ý Dương Sương, vì xung hỉ mà tính kế , căn bản màng sống c.h.ế.t của !”

 

“Còn nữa, các ngươi còn tơ tưởng đến bạc của nương, dùng để lừa nương đưa tiền cho các ngươi! Quả nhiên hổ là lớn lên bên cạnh cái tiện nhân Dương Sương đó, tâm tư của ngươi cũng độc ác y như nàng , nương đứa nữ nhi như ngươi!”

 

Triệu Linh Tú càng mắng càng tủi , hung hăng véo Lâm Khảo mấy cái, thế mà Lâm Khảo vì sợ khác thấy mà dám kêu lên, đành c.ắ.n răng chịu đựng.

 

Ngồi giường kháng, Triệu Hồng lạnh lùng cảnh , ngăn cản Triệu Linh Tú trút giận.

 

Lâm Khảo là tự chuốc lấy, Triệu Hồng bao giờ nghĩ sẽ nhận đứa nữ nhi tiện nghi , tự chuốc lấy phiền phức thì đáng.

 

“Nương, con thật sự , nương đ.á.n.h mắng thế nào cũng , nương con gì con cũng theo, nương tuyệt đối bỏ mặc con! Lời khai con điểm chỉ tay , nếu nương quản con, Dương Sương nhất định sẽ lột da con bán con mất!”

 

“Nương, con cầu xin nương, con còn trẻ như , con chết! Nương con giống bà ngoại nhất ? Nương từng chỉ cần con nguyện ý, nương sẽ đón con về mà, nương quên ?”

 

Lâm Khảo quỳ bò đến mặt Triệu Hồng, lóc nước mắt nước mũi tèm lem, chỉ Triệu Hồng mềm lòng, nào ngờ nương mắt đổi linh hồn.

 

“Ta , nếu ngươi thì thể bàn một chuyện mua bán, đừng tình huyết mạch.” Càng tốn bạc!

 

 

 

Loading...