Xuyên Thành Mẹ Chồng Cay Nghiệt Ta Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 179: Nhận Thân

Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:08:03
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Triệu Linh Tú cảm động rơi lệ, lúc thật sự đau lòng khi mang bộ gia sản đến tặng.

 

Đứa trẻ thiếu thốn tình thương, điều cần nhất chính là một sự quan tâm chân thành, một lời khẳng định, một hành động công nhận.

 

Giờ đây Triệu Linh Tú đều , cho dù để nàng mang theo một đồng tiền của hồi môn, Triệu Linh Tú cũng còn bất cứ tiếc nuối nào.

 

Đóng rương gỗ , đẩy đến bên cạnh Triệu Linh Tú, Triệu Hồng : “Bên cạnh chỉ con là nữ nhi, con thành gả đến nhà họ Chu, yên tâm. Nếu tỷ đỡ đần, thật dễ bắt nạt hoặc tính toán. Con cũng là cô gái lớn , lấy chồng cũng thể mãi mè nheo tính khí trẻ con. Từ hôm nay trở , việc nhà đều giao cho con quản lý, cũng nên học cách chủ gia đình .”

 

“Nương giữ con thêm vài năm, vội để con thành ?” Triệu Linh Tú đỏ mặt, dù cũng là nữ nhi, tiện những lời .

 

“Hai ba năm thoáng cái qua. Đợi con thành mới mò mẫm học những thứ , chịu bao nhiêu thiệt thòi chứ. Bây giờ ở nhà thì khác, chống lưng cho con mà. Đi , tiên nghĩ xem ngày mai ăn gì, mắt thấy sắp sang xuân , trong nhà nên sắm sửa thêm gì.”

 

, còn trang viên cho con , năm nay trồng gì con tự quyết định. Căn trạch viện , nếu con đến ở thì cho thuê , nhà cửa thứ ở mới đổ nát, nhưng bỏ trống vài tháng , cũng sửa sang một chút, những việc con tự quyết định. Khi ngoài thì gọi Chu Vượng cùng con, dẫn theo một hộ viện nữa.”

 

Triệu Hồng phất tay đuổi , y thư của nàng còn xong, thời gian chuyện phiếm với Triệu Linh Tú.

 

Bị đuổi , Triệu Linh Tú ai oán : “Nương đây là quản gia chán , nên ném hết những việc vụn vặt cho con đúng ?”

 

“Con , lời toạc thì .” Triệu Hồng .

 

“Nương, mong Dĩ Ninh mau lớn. Hay là, khi quản lý gia đình sẽ dẫn Dĩ Ninh theo? Như khi xuất giá, Dĩ Ninh cũng thể giúp nương quản lý gia đình .” Triệu Linh Tú chợt nảy ý, lên tiếng .

 

Triệu Hồng do dự, gật đầu : “Chuyện ngươi bàn với Dĩ Ninh , dù nàng vẫn còn là một đứa trẻ, đừng để nàng mệt mỏi, Dĩ Ninh vẫn nên lấy việc học trọng.”

 

“Nương yên tâm , trong lòng nắm rõ cả. Hơn nữa nha đầu đó thông minh lắm, sẽ tự tìm việc để .” Triệu Linh Tú hứng thú hẳn lên, ôm hộp gỗ rời .

 

Là nữ nhi duy nhất và tôn nữ duy nhất trong nhà, Triệu Linh Tú và Triệu Dĩ Ninh tuy thiết nhưng cũng thường xuyên đấu trí đấu dũng, cốt là để giành lấy sự yêu thích của Triệu Hồng.

 

Chẳng qua Triệu Linh Tú thể dựa vai vế để áp chế Triệu Dĩ Ninh, nhưng về mặt đấu trí thì nàng gần như từng thắng, điều đó càng khiến nàng thích đấu pháp với Triệu Dĩ Ninh.

 

Đối với chuyện Triệu Hồng can thiệp, đấu pháp cũng là một cách tăng cường tình cảm, còn hơn là để ngoài bắt nạt.

 

Thoáng chốc đến mùa xuân, hành động của Chu Đại Hữu ngày càng rõ ràng, thậm chí còn chèn ép bộ ngành d.ư.ợ.c liệu ở Lạc Thủy trấn, hòng ép Triệu Hồng thỏa hiệp.

 

Không ngờ rằng, Chu Đại Hữu càng hành động mạnh mẽ, những bên càng phản kháng dữ dội, ai cam chịu mãi mãi chèn ép.

 

Khi cơ hội, đều ngầm hiểu mà nuốt giận bụng, lấy trứng chọi đá.

 

Mèo con Kute

khi cơ hội, phản kháng trở thành một sự ngầm hiểu, huống hồ Triệu Hồng còn chịu khó tặng y thư, điều đối với các y quán mà là một sự cám dỗ cực lớn.

 

đều thể nhận , nhưng điều đó cũng cản trở sự tiến bộ của y thuật, huống hồ việc y học còn xem thiên phú, hơn nữa mỗi lang trung tinh thông những lĩnh vực giống , ngay cả hướng chủ đạo của y quán cũng khác biệt.

 

Điều quan trọng nhất là, khác đều mà ngươi thì cũng .

 

Hơn nữa, những y thư chỉ ở địa phương , một khi tinh thông , thì việc phát triển sự nghiệp ở Kinh thành cũng thể.

 

Còn đối với những d.ư.ợ.c tài thương lớn nhất, Triệu Hồng đều trao cho họ những bí phương độc quyền, phương t.h.u.ố.c trong tay, dù phò trợ Thẩm gia lên vị, họ vẫn quyền lên tiếng, ít nhất trong mười năm tới Thẩm gia thể đạt vị trí của Chu gia, và họ thể tranh giành cao thấp, sẽ là đầu tiếp theo.

 

Cùng với sự gay gắt của ngành d.ư.ợ.c liệu, Đào Nguyên thôn cũng chào đón vụ xuân canh.

 

Xưởng bên tạm thời dừng hoạt động theo quy định, Triệu Hồng năm nay cũng mua ít đất chân núi, thuê làng ngoài đến trồng d.ư.ợ.c liệu.

 

Nếu mở rộng thế lực trong thị trường d.ư.ợ.c liệu, việc trồng d.ư.ợ.c liệu là điều cần thiết, nếu quyền chủ động sẽ trong tay .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-me-chong-cay-nghiet-ta-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-179-nhan-than.html.]

Bách tính cuộc chiến giữa các d.ư.ợ.c tài thương, nhưng đều Triệu Hồng dẫn Đào Nguyên thôn bán d.ư.ợ.c liệu kiếm ít bạc, phàm là đến trồng d.ư.ợ.c liệu đều điền nông của Triệu Hồng, để húp chút nước thịt.

 

Đối với điều , Triệu Hồng tự nhiên sẽ từ chối, bản nàng cũng định chỉ dựa để trồng d.ư.ợ.c liệu, tinh lực của nàng hạn, dù thuê cũng thể quán xuyến hết việc.

 

Mà Triệu tộc trưởng cũng cảm thấy việc trồng d.ư.ợ.c liệu khả thi, bèn tìm đến Triệu Hồng, cuối cùng Triệu tộc trưởng dẫn đầu mua ít đất núi, Triệu Phú Quý cũng động viên cả làng cùng trồng d.ư.ợ.c liệu.

 

Để đảm bảo đầu , Triệu Hồng đặc biệt dành thời gian dẫn dân làng núi chọn hạt giống hoặc cây d.ư.ợ.c liệu non, cố gắng trồng cùng một loại d.ư.ợ.c liệu.

 

Khi Đào Nguyên thôn và vài thôn lân cận đều bận rộn, Hàn cũng trở về, còn mang theo một vị quý khách.

 

“Triệu phu nhân, vị là Vệ quận vương, một chuyện hỏi nàng. Nàng đừng lo lắng, chỉ cần thành thật trả lời là , điều quan trọng đối với Vệ quận vương, thậm chí còn quan trọng đối với cả Chu Hạnh Hoa.” Hàn mở lời thẳng thắn.

 

Nghe , Triệu Hồng cẩn thận đ.á.n.h giá Vệ quận vương, phát hiện tướng mạo của vài phần giống với Chu Hạnh Hoa.

 

Chẳng lẽ Chu Hạnh Hoa là tỷ tỷ của Vệ quận vương?

 

Nghĩ như , thần sắc Triệu Hồng đổi, nghiêm chỉnh thẳng.

 

“Quận vương cứ hỏi , những gì nhất định sẽ giấu giếm. Chỉ một điều, xin quận vương đảm bảo, bất kể kết quả thế nào, xin đừng hại nhà họ Chu.” Triệu Hồng .

 

 

“Tự nhiên.” Vệ quận vương xong, lẽ cảm thấy thái độ đủ trang trọng, : “Xin yên tâm, nếu tìm, tự nhiên sẽ gây thêm phiền phức cho nhà họ Chu. Nếu là tìm, thì đó chính là sẽ dùng tính mạng để bảo vệ.”

 

“Được, quận vương cứ hỏi.” Triệu Hồng .

 

Đối với phận cao quý như , lời hứa mà Triệu Hồng , cũng chỉ thể là xứng đáng với lương tâm của .

 

Trong thời đại hoàng quyền tối thượng , quyền thế thể đè bẹp thứ, sinh mạng của bách tính bình thường chẳng khác gì cỏ rác.

 

Vệ quận vương cũng là thẳng thắn, hỏi một thông tin về tuổi tác của Chu Hạnh Hoa, thời gian và lý do nàng đến Đào Nguyên thôn, thậm chí cả vị trí vết bớt của Chu Hạnh Hoa.

 

Trong cuộc hỏi đáp, chỉ Triệu Hồng cảm thấy quá trùng hợp, mà ngay cả Vệ quận vương cũng ẩn hiện vẻ kích động.

 

Cũng thật trùng hợp, Chu Hạnh Hoa lúc đến thăm, trong tay còn xách một con gà mới thịt.

 

“Triệu Hồng , Hàn về ? Lão thái thái nhà hôm nay ăn thịt gà, liền hai con, tiện thể mang cho ngươi một con. Con gà mái già hầm canh là ngon nhất, ngươi pha cho ít thuốc, cũng về hầm canh t.h.u.ố.c cho nương .”

 

Chu Hạnh Hoa thường xuyên đến nhà họ Triệu, cũng xa lạ gì với Hàn , cho nên hề kiêng dè mà bước nhà.

 

Thế nhưng khi nhà, thấy Vệ quận vương ăn mặc phi phàm, Chu Hạnh Hoa khỏi cảm thấy câu nệ.

 

“Ấy, chỗ ngươi còn khách khác, để gà bếp cho ngươi nhé, ngươi cứ bận việc .” Chu Hạnh Hoa định rời .

 

“Ngươi chính là Chu Hạnh Hoa?” Vệ quận vương kích động dậy.

 

“À, thế?” Nhìn nam nhân xa lạ, Chu Hạnh Hoa vẻ mặt mơ màng.

 

Từ nhỏ lớn lên ở sơn thôn, Chu Hạnh Hoa nhớ từng quen quý nhân như .

 

“Giống, quá giống.” Vệ quận vương dậy, đến bên cạnh Chu Hạnh Hoa, từ cao xuống đ.á.n.h giá nàng, quên mất phận hiện tại của vẫn là xa lạ, hành động như thực sự là thất lễ.

 

Chu Hạnh Hoa khó chịu lùi hai bước, nhưng nghĩ đến đây là khách của Triệu Hồng, nàng mới nhịn phát hỏa, nhưng vẫn về phía Triệu Hồng hỏi: “Triệu Hồng , đây là bệnh nhân của ngươi ?”

 

 

 

Loading...