Xuyên Thành Mẹ Chồng Cay Nghiệt Ta Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 135: Khai Xé Đi Thôi
Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:07:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người xưa tin quỷ thần, tự nhiên cũng dám dễ dàng phát lời thề, Triệu Hồng chính là cố ý để Lâm Đức phát thề.
Chỉ cần Lâm Đức dám phát thề, ngày nếu tay với Lâm Đức, chính cũng sẽ cho rằng đó là báo ứng, sẽ vì thế mà mất ý chí chiến đấu.
Giết g.i.ế.c tâm, điều Triệu Hồng bao giờ là Lâm Đức chết, mà là sống khổ sở, sống bằng ch.ó lợn, mới xứng với hành vi súc sinh của .
“Được, đồng ý với ngươi, nhưng ngươi cũng đồng ý với một chuyện.” Chỉ suy nghĩ mấy thở, Lâm Đức liền nắm c.h.ặ.t t.a.y đưa quyết định.
Bất kể Lâm Đức là kế sách tạm thời, trong lòng địa vị của Dương Sương quan trọng đến , đều đủ để thấy đàn ông đủ tàn nhẫn.
“Lâm Đức, đang điều kiện với ngươi, đây là cơ hội để ngươi tạ tội. Nếu ngươi , thì sẽ ngày , còn gì nữa?” Triệu Hồng hừ lạnh một tiếng, chiều theo thói hư tật của Lâm Đức.
“…” Nhìn Triệu Hồng dung mạo khí chất đều biến đổi, Lâm Đức nghi ngờ Triệu Hồng mà từng còn nữa.
cả thôn Đào Nguyên đều xác định đây chính là Triệu Hồng, thì thể nào thế, vả thế một nông phụ cũng chẳng ý nghĩa gì.
Khoảnh khắc nghi ngờ đó, nhanh Lâm Đức tự phủ nhận.
Triệu Hồng kịch tâm lý của Lâm Đức, cầm bút chì than tiếp tục vẽ mẫu hoa văn. Đây là đồ bày trí bình phong chuẩn tặng sinh thần của Thẩm lão gia, gia của nàng hiện tại ngoài việc tặng phương t.h.u.ố.c , thì chỉ cái là thích hợp.
xưa kiêng kỵ tặng thuốc, đồ vật trong gian của Triệu Hồng thích hợp lấy , nàng liền nghĩ đến việc vẽ một bức thêu đồ , đó bỏ tiền tìm tú nương thêu , tiết kiệm tiền bày tỏ tâm ý.
“Được, Lâm Đức thề, trở về là thật lòng hòa hảo với Triệu Hồng, sống qua ngày. Nếu bất kỳ tâm tư nào khác, liền để vợ con ly tán, chúng bạn lìa xa, khốn cùng cả đời.”
Lâm Đức nhắm mắt phát thề, đó : “Đợi về trấn sẽ đuổi Dương Sương , nhưng nàng dù cũng theo nhiều năm như , sinh con đẻ cái cho , cho nàng một lượng bạc để thuê một viện tử, yêu cầu quá đáng chứ?”
“Không cần ngươi về trấn phiền phức như , sẽ sai đón nàng đến đây, tiện thể đón luôn một đôi nhi nữ của ngươi tới, mặt dân làng, ngươi đuổi nàng ngoài thì sẽ tin ngươi. Còn một lượng bạc , thì thể cho .” Triệu Hồng dậy, phủi phủi vạt áo mỉm với Lâm Đức: “Ngươi cứ uống , sẽ về ngay.”
Muốn lén lút đưa bạc cho Dương Sương, an ủi Dương Sương, cũng hỏi xem nàng Triệu Hồng đồng ý .
Nhìn Triệu Hồng dứt khoát cửa, Lâm Đức ý nhờ phu xe mã xa mang lời nhắn cho Dương Sương, nhưng Triệu Hồng lên mã xa mất, đây là cắt đứt đường lui của .
“Triệu Hồng, thật sự là ngươi ?” Lâm Đức một nữa nảy sinh nghi ngờ.
“Không nương, cha cho rằng là ai?” Lâm Xảo vẫn luôn chú ý động tĩnh của chính ốc, nàng đẩy cửa sổ : “Cha chẳng lẽ cho rằng nương vẫn là thiếu phụ phụ bạc mà dám lên tiếng ? Người c.h.ế.t một , sống mà còn hiểu chuyện, Diêm Vương gia cũng tức giận.”
Lâm Xảo tự cho rằng trải qua sinh tử, chuyện đầy vẻ âm dương quái khí, nhưng đưa một lời giải thích hợp lý cho sự đổi lớn trong tính cách của Triệu Hồng.
“Xảo nhi, ngươi đang oán hận cha ?” Lâm Đức chợt phát hiện, nữ nhi nuôi dưỡng bên cạnh mười mấy năm nay, hình như cũng trở nên xa lạ, còn vẻ mặt nịnh nọt , thậm chí còn ghét bỏ .
“Oán hận?” Lâm Xảo khẩy một tiếng, gào lên: “Cha nghĩ cũng , bao nhiêu năm nay con vẫn luôn lấy lòng cha, sống tay Dương Sương, nhưng cha bao giờ con bằng ánh mắt đắn, thậm chí rõ Dương Sương đẩy con hố lửa, cha cũng chẳng bận tâm. Trong lòng cha, tác dụng của con chính là thể kiềm chế nương con, sống c.h.ế.t của con cha cũng để ý, ?”
Một tiếng ‘ầm’ đóng sập cửa sổ, Lâm Xảo sợ chuyện với Lâm Đức thêm nữa, chuyện cũ đều sẽ lật tẩy, chi bằng đừng hỏng kế hoạch của nương.
Tuy Triệu Hồng thiết với Lâm Xảo, nhưng so với Lâm Đức, Lâm Xảo càng hy vọng Triệu Hồng thể thắng, ít nhất nàng thể hả giận, còn thể cầm bạc an lập mệnh.
Trên đời , gì chân thật hơn bạc.
Lại , Triệu Hồng mã xa đến nhà thôn trưởng, một việc nàng chỉ thể tin tưởng Triệu Phú Quý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-me-chong-cay-nghiet-ta-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-135-khai-xe-di-thoi.html.]
“Đường ca hãy đ.á.n.h xe bò , và Thẩm thẩm mang Dương Sương bọn họ về , để các tôn nhi giúp mang hết đồ vật của Lâm Đức ở trấn về. Căn trạch tử đó là thuê, đồ vật bên trong chúng lấy, nhưng phàm là đồ quý giá thì đừng để .” Triệu Hồng hạ thấp giọng .
“Được, ngươi ở nhà đợi tin .” Triệu Phú Quý cảm thấy gì bất .
Chỉ cần Lâm Đức vẫn là rể ở rể của Triệu gia, Triệu Hồng quyền chủ, cho dù kiện quan phủ, cũng coi là tự tiện xông nhà khác.
Chúng lý, sợ gì?
Triệu Hồng trở về nhà , liếc mắt qua, liền Lâm Đức lục soát đồ vật, nhưng Lâm Đức đạt mục đích, ngoài phương t.h.u.ố.c thì sẽ động .
Còn khối ngọc bội thể khiến Lâm Đức âm thầm tay, ở đường , Lâm Đức dù tháo dỡ hết cả tủ cũng tìm thấy.
Cứ coi như phát hiện những điều , Triệu Hồng tiếp tục vẽ tranh, thêm một lời nào với Lâm Đức.
Không đợi bao lâu, Triệu Phú Quý và Thẩm thị liền đưa ba con Dương Sương về.
Dương Sương suy nghĩ bao nhiêu chuyện, lúc thấy Triệu Hồng, nàng mà hai lời liền quỳ xuống tạ .
“Tỷ tỷ…” Dương Sương mở lời, liền Triệu Hồng cắt ngang.
“Dừng , cha chỉ sinh một nữ nhi, tỷ nào cả.” Triệu Hồng kiên nhẫn phất tay, Lâm Đức, thúc giục: “Người ở đây cả , gì thì , kiên nhẫn của hạn.”
Lâm Đức trong lòng đành, Dương Sương với vẻ mặt bất an, bước tới, dùng ánh mắt giao tiếp với nàng , nhưng Thẩm thị ngay bên cạnh, Lâm Đức cũng dám quá.
“Biểu ca…” Dương Sương vô cùng hoảng loạn, vô thức gọi một tiếng mềm mại.
“Những năm nay là chúng sai , nay cũng nên trở chính sự. Ngươi , một lượng bạc cho ngươi thuê một viện tử, hãy tự cầu an . Con cái sẽ giữ , ngươi cần bận tâm.” Lâm Đức dùng ánh mắt thâm tình nhất, những lời vô tình nhất, xong liền phất tay áo .
Dương Sương ngây bóng lưng Lâm Đức, những lời đó nàng tách riêng thì đều hiểu, nhưng ghép thì hiểu là ý gì.
Khác với Dương Sương đả kích đến mức đầu óc thể suy nghĩ, Lâm Hạ mặt nhỏ trắng bệch, lóc tiến lên kéo tay áo Lâm Đức, cầu: “Cha đừng dọa chúng con, cha và nương như , vì hưu nương chứ? Nếu nương hưu, con và ? Nương sống thế nào đây! Ô ô…”
Lâm Hạ đến nỗi đứt , nhưng Lâm Đức hất tay nàng, lạnh giọng : “Nàng danh phận, theo quy tắc, xứng để các ngươi gọi một tiếng nương. Nương của các ngươi ở đằng , qua đó khấu đầu!”
Lâm Đức chỉ về phía Triệu Hồng, cứng lòng .
“Dương Sương, cảnh quen thuộc lắm ?” Triệu Hồng lạnh lùng Dương Sương đang run rẩy, hảo tái hiện cảnh tượng năm xưa nguyên chủ cướp con cái phụ bạc.
Xé nát thôi.
Bất kể là thật diễn trò, miễn là thể xoa dịu oán khí của nguyên chủ là .
Màn kịch xem tại chỗ càng cảm giác chân thực, Triệu Hồng vui vẻ xem náo nhiệt, chỉ hối hận chuẩn chút quả điểm tâm, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
“Triệu Hồng! Ngươi đừng ỷ thế h.i.ế.p quá đáng!” Dương Sương giận dữ gầm lên.
“Là nam nhân của ngươi cần ngươi nữa, ngươi la hét với gì? Có bản lĩnh thì lấy cái vẻ hồ mị của ngươi , khiến Lâm Đức hồi tâm chuyển ý, hoặc ngươi mà xé !” Triệu Hồng tựa khung cửa, sảng khoái : “Dương Sương Dương Sương, đây chính là báo ứng! Năm xưa ngươi cướp nam nhân với Triệu Hồng , liệu từng nghĩ sẽ ngày hôm nay? Sẽ còn bằng ch.ó nhà tan?”
Mèo con Kute