Xuyên Thành Mẹ Chồng Cay Nghiệt Ta Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 13: Hoa Đào Hư Nát
Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:04:58
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu Hồng kinh ngạc chiếc két sắt đáng lẽ đặt trong thư phòng của phụ mẫu nàng, bên trong chứa đựng những vật phẩm của phụ mẫu khi còn sống, cùng với các loại giấy tờ sở hữu tài sản.
Mèo con Kute
"Bây giờ đều biến thành kỷ niệm ." Triệu Hồng khổ.
Sự tồn tại của két sắt trong gian chút thừa thãi, vạn nhất một ngày nào đó gian mất điện, Triệu Hồng xem đồ bên trong cũng khó.
"Cuốn y thư ở đây?" Nhìn cuốn "Triệu Thị Y Thư" ngả màu ố vàng, Triệu Hồng cẩn thận nâng niu, đây chính là bảo vật gia truyền của gia tộc, bên trong là những gì tổ tiên lưu từ mấy ngàn năm .
Tuy nhiên, cuốn sách hẳn là một bộ chỉnh, tập hợp tâm huyết của các y giả họ Triệu qua các đời.
Đắm chìm trong sách vở, Triệu Hồng quên mất việc rời gian, đến ngày thứ hai bụng đau cồn cào vì đói mới phát hiện quá say sưa, vội vàng ăn chút gì đó khỏi gian.
"Nương, rốt cuộc gây chuyện gì nữa?"
"Người từ khi nào chữa bệnh cứu ? Nếu chữa hỏng chân Chu Đại Sinh, lấy gì mà đền? Cầu xin đừng giày vò nữa, đừng họa hại chúng nữa!"
Triệu Hồng còn vững, liền thấy tiếng Lâm Nguyên gọi vội vã.
Cánh cửa gỗ vốn vững chắc, Lâm Nguyên "rầm" một tiếng đẩy , "két" một tiếng lung lay hồi lâu, suýt chút nữa thì vỡ vụn.
Triệu Hồng để ý đến cánh cửa gỗ, mà thích thú bông hoa đào hư ảo trán Lâm Nguyên, chỉ là bông đào đó cành và chút mốc meo, đúng là một đóa hoa đào hư nát.
Thật thú vị, đây là đầu tiên Triệu Hồng cảm giác như , nàng nóng lòng xem trò vui , chỉ sợ lửa cháy đến , ai bảo danh nghĩa là nương của chứ.
Thật phiền phức!
"Cút!"
"Vì cho tiện nhân bạc tiêu xài, mà đem căn nhà của lão nương vay nặng lãi, ép lão nương như kẻ ăn mày dựa khác bố thí, ngươi trở về là để xem lão nương c.h.ế.t đói ?"
"Thật sự là khiến ngươi thất vọng , lão nương vẫn còn sức mà đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi cái súc sinh !"
Triệu Hồng "vút" một tiếng bật dậy, vớ lấy cây gậy gỗ vẫn luôn chuẩn ở đầu giường, đập túi bụi về phía Lâm Nguyên, đuổi đến sân mà vẫn ý định dừng tay.
Lâm Nguyên là đứa con hiếu thảo yên chịu đòn một cách ngu ngốc, chạy khắp sân để né tránh, đổ cả rổ phơi d.ư.ợ.c liệu của Triệu Hồng, khiến Triệu Hồng đau gan đau ruột.
"Đây là chuyện gì ?" Chu Hạnh Hoa đang đến đưa cơm, thấy trong sân hỗn loạn, kinh hãi vội chạy nhặt d.ư.ợ.c liệu, miệng la lên: "Đang gì ? Sao thể hỏng mấy cây thảo d.ư.ợ.c chứ? Đây đều là tiền bạc đó!"
"Đây đều là cỏ dại, nàng nào chữa bệnh? Chu Thẩm đừng tin nàng , sẽ hại c.h.ế.t cả nhà các đó!" Lâm Nguyên tiến lên ngăn cản Chu Hạnh Hoa nhặt thảo dược.
"Phì!"
Chu Hạnh Hoa cuối cùng cũng hiểu vì Triệu Hồng nổi giận đùng đùng cầm gậy, nàng cũng đ.á.n.h Lâm Nguyên cái tên não .
"Nương của ngươi chữa bệnh , ngươi hỏi y quán Thẩm Ký là ngay. Có bao nhiêu lang trung thể chứng, Thẩm Ký còn cử xe đến thu mua thảo d.ư.ợ.c của nương ngươi, lẽ nào bọn họ đều mù mắt hết ?"
Đẩy Lâm Nguyên , Chu Hạnh Hoa thu dọn đồ đạc mắng: "Đánh nhẹ quá, nếu là nương ngươi thì đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi cho xong, đỡ phiền lòng!"
Triệu Hồng gật đầu tán đồng, nhưng nàng tiếc cái mạng già khó kiếm , nếu thì tuyệt đối dám tay tàn nhẫn!
"..." Lâm Nguyên kinh ngạc đến nên lời, chắc chắn là lầm , Chu Hạnh Hoa thể giúp nương chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-me-chong-cay-nghiet-ta-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-13-hoa-dao-hu-nat.html.]
Thấy Lâm Nguyên ngây đó, Triệu Hồng nhấc gậy lên vung thêm hai cái, cuối cùng cũng tạm thời xoa dịu cơn tức giận trong lòng nàng.
Nhìn Lâm Nguyên chạy trốn về phía thôn, Triệu Hồng hung hăng ném cây gậy xuống, mắng: "Đồ bạch nhãn lang, còn dám bén mảng đến mặt lão nương, xem lão nương mà đ.á.n.h ngươi!"
Oán cũ thù mới đều tích tụ trong lòng, Triệu Hồng vốn định chờ an mới tìm hai kẻ chủ mưu báo thù, ngờ Lâm Nguyên tự tìm đến cửa, thì đừng trách nàng khách khí.
Nhận ân tình của nguyên chủ mới cơ hội sống , vùi Lý Vân Quyển xuống đất thì với nguyên chủ, nhưng hành vi của Lâm Nguyên mới là nguyên nhân chính khiến nguyên chủ tâm chết, nhất định để Lâm Nguyên tự tay đối phó Lý Vân Quyển.
Để Lâm Nguyên loại phế vật ở trong vòng mười bước, ngay cả việc hít thở cũng khiến phổi tổn thương!
Còn cái trận đòn roi , đời Triệu Hồng nàng vĩnh viễn thể quên cái đau đớn c.h.ế.t đó!
Thu dọn xong d.ư.ợ.c liệu, Chu Hạnh Hoa tưởng Triệu Hồng nguôi giận, nào ngờ trong lòng nàng đang tính toán chuyện báo thù, liền : "Được , cái tính nết của Lâm Nguyên chẳng là do ngươi dung túng mà ? Đáng đời!"
Mẹ con hận thù qua đêm, Chu Hạnh Hoa tuy mắt cách cư xử của Lâm Nguyên, nhưng cũng sẽ ly gián, nãy là tức giận quá mới mắng .
Triệu Hồng những ngày khó khăn bao, Chu Hạnh Hoa đều thấy rõ, giờ mang ơn lớn như , tự nhiên là mong nàng .
"Ngươi đến đây? Thẩm ? Thuốc của Chu Đại Sinh ngâm ?" Triệu Hồng lật xem các loại thảo d.ư.ợ.c nhặt lên, sợ loại xung khắc lẫn , những cái bẩn cũng vứt , nhắc nửa lời về Lâm Nguyên.
"Mang cơm cho ngươi." Nhắc đến nhà, mặt Chu Hạnh Hoa hiện lên ý , : "Nương trông ho khan cũng sức hơn , trượng phu tuy đổi gì nhiều, nhưng trong mắt ánh sáng hơn, cả nhà việc đều sức , ân tình nợ ngươi đời thể trả hết."
"Vậy thì kiếp trả, nhớ đối với một chút." Triệu Hồng đùa một câu, ngay đó : "Bây giờ công việc đồng áng cũng bận rộn, ngươi bỏ công đào rau dại , cùng hái t.h.u.ố.c , ít nhất cũng thêm thu nhập, cũng thu học phí của ngươi."
Bữa cơm hôm nay là món ăn thô ráp rát cổ như thường ngày, Triệu Hồng đoán Chu Hạnh Hoa chia "suất ăn của bệnh nhân" cho nàng, nhưng cũng toạc , dù nàng cũng thực sự ăn loại cơm còn thô ráp hơn cả thức ăn gia súc nữa.
Trong lúc ăn cơm, Chu Hạnh Hoa mang ơn lớn của Triệu Hồng, kích động suýt chút nữa thì khấu đầu cho Triệu Hồng, khiến Triệu Hồng tạm thời quên Lâm Nguyên đ.á.n.h đuổi khỏi nhà.
Lại Lâm Nguyên loanh quanh trong thôn một vòng, tuy thôn dân đều ghét cái loại phá gia chi tử kiêm bất hiếu tử , nhưng về tài năng của Triệu Hồng thì ai phủ nhận, khiến Lâm Nguyên lầm tưởng vẫn còn đang mơ tỉnh .
"Lâm Nguyên ca."
Tiếng gọi e thẹn truyền tai, Lâm Nguyên đang vô định bước ngẩng đầu , thấy Cúc Hoa mặc bộ quần áo đầy vá víu, vô thức liền lấy nàng so sánh với Lý Vân Quyển.
Cúc Hoa việc lâu năm mà ăn đủ no, gương mặt nhỏ nhắn vàng vọt, mái tóc khô xơ, còn mùi mồ hôi, điều duy nhất đẽ chính là đôi mắt to sáng ngời đó.
Chỉ tiếc phận của Cúc Hoa khiến nàng tự ti, luôn dám thẳng khác, Lâm Nguyên cũng là đầu tiên thấy ưu điểm của Cúc Hoa, thần sắc bất giác dịu dàng vài phần.
"Mắt ngươi , giống như những vì trời." Lâm Nguyên buột miệng .
Được khen ngợi, Cúc Hoa mặt đỏ bừng, e lệ ngượng ngùng về phía Lâm Nguyên, căng thẳng : "Lâm Nguyên ca, ngươi về thăm Thẩm ? Thật Thẩm cũng dễ dàng gì, lén lút bỏ bánh màn thầu sân Thẩm, Thẩm đều chia mấy bữa mới dám ăn một cái. Lâm Nguyên ca đừng giận dỗi với Thẩm nữa, dù Thẩm cũng là nương của ngươi mà?"
Cúc Hoa nắm chặt vạt áo, bên trong là bạc mà Lý Vân Quyển đưa cho nàng . Nghĩ đến những lời Lý Vân Quyển , để thể gả cho Lâm Nguyên ca thoát khỏi sự khống chế của kế mẫu, Cúc Hoa lấy hết dũng khí về phía Lâm Nguyên, vẻ nhút nhát đó hai phần giống Lý Vân Quyển.
Lâm Nguyên thất thần, vô thức tiến gần Cúc Hoa vài phần, ngửi thấy nàng một mùi quen thuộc cũng nghĩ nhiều, khàn giọng : "Cúc Hoa, nếu ngươi bận, giúp một việc ?"
"Ta... bận!" Cúc Hoa đầy vẻ vui mừng gật đầu.
Lý Vân Quyển quả nhiên lừa nàng , nếu thể gả cho Lâm Nguyên ca, nàng thà cả đời học theo cách của Lý Vân Quyển, nào còn bận tâm về việc khi về nhà sẽ gặp chuyện gì.