Xuyên Thành Mẹ Chồng Cay Nghiệt Ta Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 103: Thiếu Niên Má Đỏ
Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:06:45
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu Hồng khinh thường liếc Hoàng Nhị một cái, tiện tay chộp lấy một khúc củi, đến bên cạnh Hoàng Nhị, nện thẳng trán , từng nhát, từng nhát một, đ.á.n.h đến chảy m.á.u mới dừng tay.
Trong vận của ba , đều dính líu đến các vụ án mạng, cho dù bọn chúng tự tay g.i.ế.c , cũng bức tử ít , Triệu Hồng đ.á.n.h bọn chúng hề chút gánh nặng tâm lý nào.
Mẹ kiếp, cảm giác đ.á.n.h kẻ thật sảng khoái!
Nếu sợ ba kẻ đại tiện ngay mặt , Triệu Hồng chắc chắn sẽ đ.á.n.h từng tên một lượt, nhưng giờ chỉ dạy dỗ một kẻ thẳng cửa, đồng thời tuyên bố: “Ta là Triệu Hồng thôn Đào Nguyên, ba ngày nếu các ngươi đến tìm , sẽ còn cơ hội cầu xin đường sống nữa . Nhớ kỹ, mang theo tất cả gia sản của các ngươi!”
Tay nàng đặt lên cánh cửa, thì cửa viện đá tung từ bên ngoài. Nếu Triệu Hồng né nhanh, chắc chắn cánh cửa đập trúng.
“Vị phu nhân , mau theo , ở đây nguy hiểm!” Thiếu niên mặc áo vá vội vã một câu, chẳng màng đến lễ nghi nam nữ, kéo Triệu Hồng chạy ngoài.
“……” Triệu Hồng ‘ hùng cứu mỹ nhân’ đến mức cả cơ hội phản kháng, kéo chạy xa.
Thật trùng hợp, thiếu niên dẫn Triệu Hồng đến cửa tiệm Thẩm Ký.
Cả hai mệt đến mức thở dốc ngừng, Triệu Hồng dứt khoát chẳng màng đến hình tượng mà ngã xuống đất, hít thở sâu.
Đợi khi điều chỉnh thở rối loạn, Triệu Hồng thiếu niên hỏi: “Ngươi việc ở chợ gia súc ? Nhiều như đều dám thêm một lời, ngươi xông bừa xông bãi chạy đến nhà họ Hoàng cứu , chẳng lẽ sợ trả thù ?”
“Muội của chính là bọn chúng bức chết, cha vì báo thù cho mà bọn chúng hại chết, nương cũng phát điên ! Ta chỉ hận bản thể g.i.ế.c c.h.ế.t những súc sinh đó, thể trơ mắt vô tội bọn chúng hãm hại nữa!” Thiếu niên hai mắt đỏ ngầu .
Triệu Hồng gật đầu, khi ở chợ gia súc, nàng cảm nhận tử khí vờn quanh thiếu niên.
từ khi thiếu niên cứu nàng, tử khí những tan biến hết, mà còn xuất hiện khí tức phú quý.
Có lẽ vì sự xuất hiện của nàng mà vận của nhà họ Hoàng đổi, tự nhiên thiếu niên cũng một vận mệnh khác biệt.
“Theo .” Triệu Hồng dậy, phủi bụi tiệm Thẩm Ký.
“Triệu phu nhân đến, là tìm lấy t.h.u.ố.c ạ?” Tiểu nhị thấy Triệu Hồng ghé thăm, lập tức mặt mày tươi tiến lên chào hỏi.
Mấy ngày Triệu Hồng gửi một lô xà phòng đến tiệm Thẩm Ký, là tất cả đều phần, đối với tiểu nhị mà thì đây là vật xa xỉ, tự nhiên trong lòng tràn đầy cảm kích.
“Chưởng quỹ các ngươi ở đây ?” Triệu Hồng hỏi.
“Dạ , ạ, đang ở hậu viện đó, dẫn Triệu phu nhân .” Tiểu nhị vội vã hiệu mời.
“Ngươi theo .” Triệu Hồng đầu với thiếu niên.
Tiểu nhị tò mò mà Triệu Hồng mang đến là ai, nhưng lúc cũng dám hỏi gì, chỉ đ.á.n.h giá thiếu niên hai mắt.
Mèo con Kute
Rất nhanh Triệu Hồng đến hậu viện, chưởng quỹ đang bận thu mua hàng hóa, thấy Triệu Hồng đến liền giao việc trong tay cho khác, tiếp đón Triệu Hồng thất chuyện.
“Chưởng quỹ đang bận, vốn nên quấy rầy. hôm nay gặp ác đồ, những lừa đảo, cướp bóc, còn hãm hại thiếu nữ lương gia, còn âm thầm tàn hại ít khổ chủ. Ta nhất thời nhịn , liền dùng t.h.u.ố.c cho bọn chúng, hôm nay lẽ bọn chúng sẽ đến tiệm Thẩm Ký để khám bệnh. Xin chưởng quỹ dặn dò một tiếng, phàm là ba họ Hoàng là đàn ông tiêu chảy, tuyệt đối đừng kê t.h.u.ố.c cho bọn chúng, chỉ cần là từng thấy bệnh trạng như , tiện kê đơn là .” Triệu Hồng .
“Triệu phu nhân hạng ức h.i.ế.p ? Có là ba họ Hoàng thường xuyên ở chợ gia súc ?” Chưởng quỹ hiển nhiên là danh tiếng của mấy .
“Chính là bọn chúng.” Triệu Hồng gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-me-chong-cay-nghiet-ta-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-103-thieu-nien-ma-do.html.]
“Hạng ác nhân , đáng lẽ c.h.é.m đầu từ lâu . khổ chủ nào tố cáo, chúng bọn chúng là ác nhân cũng đành bó tay. Triệu phu nhân cứ yên tâm, sẽ phía dặn dò các lang trung, sẽ hỏng chuyện của Triệu phu nhân .” Chưởng quỹ dậy, liếc thiếu niên, hỏi: “Có cần chào hỏi các y quán, tiệm t.h.u.ố.c khác ?”
“Không cần, cũng ai tin, thậm chí sẽ dùng việc để công kích tiệm Thẩm Ký. Ta sở dĩ đến đây để chào hỏi một tiếng, là vì t.h.u.ố.c dùng đặc biệt, nếu xem là tiêu chảy mà chữa trị thì chỉ khiến tình hình của bọn chúng càng tệ hơn. Đây là đơn t.h.u.ố.c giải, nếu lang trung của tiệm thử tài, chi bằng cứ để họ tự đơn t.h.u.ố.c xem đúng .” Triệu Hồng đặt xuống một gói thuốc, : “Dược tính mạnh, sợ thương của .”
“……” Khóe miệng chưởng quỹ giật giật, y thật sự dính dáng đến t.h.u.ố.c độc, vô cớ chịu tội ?
Tuy nhiên, ý của Triệu Hồng, chưởng quỹ vẫn nhận, lang trung nào hứng thú với những phương t.h.u.ố.c kỳ lạ , cứ coi như là để nhà mở mang kiến thức .
Triệu Hồng đợi chưởng quỹ rời , liền với thiếu niên: “Dẫn về nhà ngươi xem thử, lẽ thể chữa khỏi bệnh cho nương ngươi?”
“Thật ?” Thiếu niên mừng rỡ khôn xiết, lập tức lắc đầu : “Nương mất trí, chữa . bệnh nặng, nếu thể chữa khỏi cho nó, sẽ trâu ngựa báo đáp phu nhân.”
“Điều đó thì cần, nhưng ngươi thể công cho , cần một tiểu tử chạy việc vặt, đ.á.n.h xe thì càng .” Triệu Hồng .
Thôn Đào Nguyên thiếu tiểu tử, Triệu Hồng vốn định tìm một đứa trong thôn để đ.á.n.h xe cho nàng.
sống cùng một thôn, sợ chuyện gì cũng giấu , chi bằng dùng ngoài, đặc biệt là ơn thì càng .
Triệu Hồng định bắt thiếu niên ký khế ước bán , cứ coi như là một công dài hạn, cũng coi như chiếu cố khổ .
Về phần thiếu niên thăng quan tiến chức , Triệu Hồng dám khẳng định, vận của y hiện tại vẫn rõ ràng, nhưng Triệu Hồng sẽ cản trở y tiền đồ .
Trên phố mua hai mươi cái bánh bao thịt, mua hai gói bánh tào tử, Triệu Hồng liền theo thiếu niên về nhà y, những thứ coi như là khen ngợi tấm lòng thấy việc nghĩa tay của thiếu niên, tuy rằng y thì cũng sẽ nhận, nhưng tấm lòng hiệp nghĩa đáng khẳng định.
Nhà của thiếu niên ở khu vực hơn so với chỗ ở của ba họ Hoàng, tuy viện nhỏ hơn một chút, nhưng cũng coi như sạch sẽ ngăn nắp, đây điều kiện cũng tệ, ít nhất thể coi là gia đình khá giả.
“Nương giờ chắc đang ngủ .” Vào viện , thiếu niên liền hạ thấp giọng .
“Ừm.” Triệu Hồng gật đầu, dùng ánh mắt hiệu thiếu niên dẫn nàng nhà chính.
Đã đến để xem bệnh, Triệu Hồng tự nhiên gặp mặt bệnh nhân.
Thiếu niên do dự, liền hiệu mời.
Khi Triệu Hồng nhà, liền thấy một phụ nhân tóc tai bù xù giường đất, đứa bé trai bên cạnh đang quạt cho bà , lẽ là mệt mỏi, đổi tay quạt tiếp, còn đưa tay lau mồ hôi trán.
“Đây là nương , đây là Ngô An của .” Thiếu niên xong, mới nhớ tên cho Triệu Hồng, vội đỏ mặt : “Ta tên Ngô Bình.”
“Ừm, ăn bánh bao , lát nữa sẽ bắt mạch cho ngươi.” Triệu Hồng đặt đồ mua xuống, thấy Ngô An nuốt nước bọt nhưng hiểu chuyện về phía Ngô Bình, : “Ca ca ngươi hôm nay cứu , đây là quà tạ ơn tặng ca ca ngươi. Cứ việc ăn, ăn cho no.”
“Cái …” Ngô Bình dám ánh mắt mong chờ của , khó khăn từ chối.
“Ngươi công cho ? Sau cứ tận tâm việc nhiều hơn, để ngươi ngày nào cũng bánh bao thịt lớn mà ăn. Tuổi của nó, ăn thịt thì mà dễ sinh bệnh, ngươi ca ca chẳng lẽ xót xa?” Triệu Hồng tự lấy một cái bánh bao ăn, tay bắt mạch cho phụ nhân, miệng vẫn : “Trời nóng thế , ăn là hỏng hết, lãng phí lương thực là tội đấy.”
Ngô Bình c.ắ.n răng, nhét một cái bánh bao thịt tay , tự y cũng chộp lấy một cái ăn ngấu nghiến. Ăn xong, y quỳ xuống đất, dập đầu mấy cái thật mạnh cho Triệu Hồng, khiến Triệu Hồng suýt nữa thì đ.á.n.h rơi cái bánh bao trong tay.
“Ngươi gì thế?”